Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 302: Người Người

Chương 302: Người Người


"C·hết."

Kẻ cầm đũa bắn sang.

Kẻ cầm đao lao tới.

Nhóm người giữa chiến trường.

Đ·ạ·n chúng mặt.

Dao chúng lưng.

Nhưng vô sự.

Quay lại nắm tay.

Nhanh chóng bẻ vụn.

Người gào đau đớn.

Chưa kịp thoát rồi.

Hai tay như kìm kẹp.

Nắm đầu nắm hàm.

Kéo hàm.

Giựt ra.

Máu tươi chảy ra.

Người gào đau đớn.

Tay xuyên qua đầu.

Như xuyên qua khí.

Người kia đã chạy.

Quay lưng nhìn sang.

Ngón tay giơ lên.

Như là đang chỉ

Không tiếng phát ra.

Người thủng đầy lỗ.

Gục xuống dưới đất.

Người.

Đi mất rồi.

Hai kẻ đằng sau cúi đầu chẳng nói.

Người.

Lau tay.

Rồi lại chậm đi đến.

Đôi chân cứ giẫm giẫm nơi đất như đang kiếm tìm điều gì đó.

Nhưng điều đó là điều gì được đây.

Bỗng.

Đi đến nơi thì người dừng lại.

Dừng lại nơi đất.

Dừng lại nơi này.

Cúi mình xuống.

Nửa người quỳ.

Tay chạm vào đất.

Như đang nâng niu nó.

Khí phóng lên khắp nơi.

Vô hình.

Nhưng lại như những bức tường cao.

Giống cái lồng.

Vô hình vô sắc.

Nhưng chẳng ai có thể thoát được nơi này.

Người liên tục gào lên.

Rồi ngã xuống.

Nơi chiến trường biển lửa.

Tất cả những kẻ bị cho là đáng c·hết.

Đều đ·ã c·hết.

Lửa tắt.

Chiến tranh dừng.

Nơi xa.

Thế huynh cùng Hiền huynh.

Đang uống rượu.

Thưởng trăng.

Mắt thu hồi.

Mắt nhìn lại.

Thế huynh quay sang Hiền huynh.

Điềm tĩnh nói:

"Kết thúc rồi."

"Lâm gia người có người nào c·hết?" Hiền huynh hỏi.

"Lâm gia người không người nào c·hết." Thế huynh đáp.

"Họ rời đi từ hơn một tháng trước rồi, chỉ có tử tù là còn ở nơi ấy."

Hiền huynh gật đầu hiểu.

"Lâm gia chủ nhìn xa." Bồi thêm câu.

Rồi khẽ cười.

Thế huynh cũng cười.

"Vậy ta với hắn, ai mạnh hơn ai?" Hiền huynh hỏi.

"Vậy huynh với hắn hai hiệp hắn gục." Thế huynh đáp.

"Hai hiệp, ta gục hắn?" Hiền huynh hỏi.

"Hai hiệp, hắn gục huynh." Thế huynh đáp.

Hiền huynh gật đầu.

Ngày sau trong quán rượu ở nơi làng Vì Cảng.

Nhóm người Dược huynh đang đắc thắng.

Rượu mừng.

"Cái đám Hữu Mỏ cũng chỉ vậy, sức đấy sao đánh lại ngài đệ tử đây." Một kẻ rượu say buông lời mà nói.

Những kẻ say khác cứ thế mà cười.

Đắc chí.

"Cái đám ấy cứ vênh váo mình là chiến binh, là vương là tướng, cuối cùng gặp ngài đệ tử đây, sau một chiêu là kết thúc mọi việc." Kẻ khác buông lời cất tiếng nói.

Đa phần là những kẻ thô bí.

Nên khi rượu vào là lời ra.

Dược huynh nghe thế chẳng nói gì, chỉ thoáng cười, cười đắc chí.

Ở đây kẻ nào cũng ôm nữ nhân cả.

Mỗi kẻ nơi đây ôm ít nhất hai người.

Trái ôm phải ấp chật hết cả.

Một tiếng đại vương hai tiếng công tử ai chả thích nà.

Người rót rượu bưng đưa.

Người gắp thức ăn bón miệng.

Rơi thì lau, mà có lau thì có kích thích.

Tay ôm tay ấp, sờ liền sờ.

Dược huynh nơi đây cũng chẳng khác lạ.

Trái ôm phải ấp cũng hai người.

Hai người nữ nhân đều xinh cả.

Bông hoa đẹp nhất.

Không xinh mới lạ thường.

Có những bàn tách riêng nhưng đều bàn tán.

Kẻ cả ngợi.

Người khen hay.

Đối tượng ở đây.

Chỉ có một.

Dược ngài đệ tử.

Vinh quang nhận hết.

Chẳng ngại gì.

"Tay người như gấu."

"Nắm liền không buông."

"Xé cằm người ra."

"Như xé giấy rách."

Một kẻ làm thơ buông lời.

"Khí như tường cao."

"Khí như sóng biển."

"Khí như rồng kia."

"Khí như đao sắc."

Kẻ khác cũng chẳng kém cạnh làm thơ đáp lời.

Tán tụng.

Dược ngài đệ tử.

"Ngài đệ tử nô gia lau cho ngài."

"Ngài đệ tử cứ để cho nô gia."

Hai nữ nhân nũng nĩu trong lòng Dược ngài đệ tử.

Ngoài vẫn điềm tĩnh.

Nhưng trong chẳng biết thế nào.

Cạnh đó là Thời cùng Thế hai người.

Thế huynh cũng ôm nữ nhân.

Hơn nữa còn chẳng phải là hai người.

Những không chọn những người đẹp nhất.

Chẳng biết đây là mấy lời.

Thời huynh ngược lại.

Một mình nơi đó một mình ăn.

Một mình nơi đó mình uống rượu.

Nữ nhân nơi xa công tử đó.

Nữ nhân nơi xa tim rụng rời.

Cũng đâu có thiếu người.

Sẵn sàng xà vào lòng Thời công tử.

Cũng đâu có thiếu người.

Nguyện chọn đời được ở bên.

Thế công tử uống say.

Loạng choạng.

Loạng choạng cố đứng dậy.

Động tác này gây nên sự chú ý.

Động tác này hấp dẫn ánh mắt ai.

Dược huynh chú ý đến Thế công tử.

Chén rượu cầm trên tay.

Thế công tử đứng lên.

Mà nói:

"Nay chúng ta đại thắng."

"Nay chúng ta có được vinh quang."

"Trước còn phải chia đôi chia nửa."

"Nay tất cả nắm trong tay người."

"Tất cả của người Dược ngài đệ tử."

"Người ban vinh quang chúng ta hưởng lấy."

"Người dựng bá nghiệp chỉ trong một ngày."

"Lời của kẻ say."

"Sẽ có câu chữ sai sót."

"Có thể."

"Nhưng chắc chắn."

"Tất cả những vinh quanh mà chúng ta được hưởng dụng bây giờ, đều là của người do người đem đến, đều là của người do đi theo người chúng ta mới được hưởng dụng đây."

"Tất cả vinh quang là của người Dược ngài đệ tử, xin hãy dẫn dắt và để chúng tôi được đi theo phụng sự người."

Thế công tử say, loạng choạng, nhưng vẫn cúi đầu thành kính nhất đến Dược ngài đệ tử.

Dược huynh mỉm cười, không nói.

Chỉ ra tay.

Hướng người ngồi xuống.

"Các vị đi theo ta, là vinh quang nhận lấy, các vị phụng sự ta, là thuận theo ý trời." Dược huynh nâng trén rượu hô to.

"Thuận theo ý trời, phụng sự ngài đệ tử." Thời cùng Thế hai người công tử dơ chén rượu hô lên sau khi người nói.

Những kẻ khác cũng hô theo:

"Thuận theo ý trời, phụng sự ngài đệ tử."

Náo nhiệt một vùng trời.

"Huynh có muốn biết, nhóm ta bốn người ba người đi đâu?" Dược huynh quay sang nhìn Thời công tử như dành sự yêu thích của mình mà nói.

"Những thứ cần hỏi, hạ thần này mới dám hỏi, những thứ ngài không muốn nói, hạ thần này không dám cất tiếng nói." Thời công tử lễ phép đáp.

Dược huynh nghe tiếng bật cười.

"Vậy ta không nói." Dược huynh bất cười.

Bỗng.

Dược huynh nhìn hai người.

Cất tiếng hỏi.

"Nếu hai vị với Lâm gia chủ bây giờ, ai hơn ai."

Thời công tử vẫn mặt điềm nhiên như chẳng chuyện gì.

Nhưng Thế công tử, từ vui không biết phải thế nào mới cười.

Ngẫm nghĩ.

Một hồi.

Rồi nói:

"Hai người chúng ta so với Lâm gia chủ là không so được."

Dược huynh gật đầu.

Không lộ ra.

Cái ánh mắt thoáng thất vọng.

Nhưng lại hỏi:

"Nếu so ta với Lâm gia chủ bây giờ?"

Thời công tử tay chút run.

Thế công tử.

Nói không dám.

Vẫn là.

Thời công tử cất tiếng:

"Ngài đệ tử là người tu."

"Lâm gia chủ là người thường."

Dược huynh gật đầu.

Im lặng.

Hai nữ nhân bên cạnh chẳng dám cất tiếng.

Không khí trong phòng.

Thoáng trầm lặng.

Dược huynh bỗng đập bàn cái mạnh.

Tiếng thì to.

Nhưng bàn lại không nứt ra.

Người giật mình.

Rồi Dược huynh cười lớn.

Nhìn sang những chiến công của Lâm gia chủ làm.

Rồi nhìn sang bãi chiến trường mà mình mới gây ra.

Xong lại cười.

Nói:

"Ta thực muốn gặp Lâm gia chủ lấy một lần."

Hai vị công tử im lặng.

Họ biết.

Họ hiểu được lòng người.

Bữa tiệc thoáng tiếp tục.

Vẫn người nói người cười.

Dược huynh cũng cười nói.

Hai nữ nhân quấn theo.

Nhưng không khí nơi đây.

Không còn vui như trước.

Sau khi bữa tiệc hết.

Hai nữ nhân muốn đến.

Dược huynh thả người đi.

Vì lời đã nói ra trước.

Không thể đá câu sau.

Chương 302: Người Người