Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 303: Nhàm Chán

Chương 303: Nhàm Chán


"Tất cả những người còn ngồi trên lưng ngựa đều có những thứ mình muốn."

Những quản lý của hai làng, vừa bước ra khỏi một căn phòng lớn, nơi mỗi tháng họ đến báo cáo một lần, nơi mỗi tháng, họ đến để cúi mình trước một người.

Tiếng nói ra chẳng biết là của ai.

Nhưng có vẻ như.

Tiếng nói ra.

Là tiếng lòng.

"Chỉ không ngờ Dược huynh lần này thắng lớn, có được những gì mình muốn còn có thêm." Thế huynh một bên cười rồi nói.

Thế sư huynh ngợi khen quá lời.

Dược huynh cười chắp tay nói.

Hai kẻ miễn tử không phải c·hết, một người nữ nhân không liên quan.

Nhưng ba kẻ bị loại khỏi cuộc chơi.

Ba kẻ không cần làm nhiệm vụ.

Những kẻ được băng bó, đến rồi đi.

Như mây bay theo gió.

Nhìn người đang đi sau Hiền huynh người quản lý.

Dược huynh khẽ mỉm cười.

Người bị đá xuống ngựa.

Kẻ có được ngôi làng.

Kẻ có được khu chợ.

Dược huynh cùng Hiền huynh hai người nhìn nhau cười.

Vai nhẹ, khẽ huých.

Rồi rời đi.

Thoáng cái sang tháng mới.

Thoáng cái hai tháng rồi.

Kẻ chiếm được làng.

Nay đã ổn định làng.

Kẻ chiếm được chợ.

Nay đã ổn định chợ.

Khi ngọn gió.

Cất lên những tiếng ca.

Khi lá cây.

Bay theo gió khiêu vũ.

Con chim ưng nó đến.

Đậu xuống cây nơi này.

Vứt xuống bức thư tay.

Trao cho người đứng dưới.

"Kẻ trèo cao thì ngã đau."

"Cây to đón gió lớn."

Hiền huynh nhìn phong thư.

Mặt sắc lạnh.

Lúc này.

Trong phòng họp lớn.

Của những quán lý.

Nơi làng Vì Cảng bên kia.

Tất cả mười hai người dù b·ị t·hương hay là không.

Đều đang ngồi bàn họp.

"Các vị hẳn cũng biết."

"Hữu Mỏ bên kia."

"Một người nắm một làng."

"Các vị hẳn cũng biết."

"Tình hình quan hệ hai làng ta đang rất xấu."

"Ta kiến nghị."

"Để tránh những xung đột không cần thiết."

"Chúng ta cần những biện pháp."

"Hòa đàm."

"Người đâu muốn c·hết."

"Hòa khí thì sinh tài."

Hiển huynh đứng lên phát biểu nói.

Người gật gù.

Kẻ đều hiểu.

Giờ đây phòng họp vẫn chia làm mười hai ghế.

Nhưng giờ lấy Dược huynh làm to nhất.

Làm trung tâm mà ngồi ở vị trí chính giữa.

Cạnh đó ba người đồng bọn.

Ba người đi theo.

Tu vi cũng chẳng kém quá nhiều.

Trái nhóm là nhóm của ba người thầm lặng.

Lời thề đã có.

Nên đến cho đông đủ.

Không nói lời gì.

Chỉ đến rồi đi.

Phải nhóm là nhóm của hai người Tài Hiển.

Cạnh trạnh giữ giội nhưng lực kém hơn người.

Cuối hàng là nhóm của những kẻ bị đào thải.

Vải quấn cạnh người.

Hai người b·ị t·hương.

Một người lành lặn.

"Không phải Hiền huynh vừa mới mất chính thê sao?"

"Có cưới người khác nhưng nam nhân ai chỉ một vợ."

"Sao chúng ta không lấy phương pháp cưới hỏi ra làm đường."

Một người trong nhóm Dược huynh, sau khi đánh ánh mắt qua được cho phép, rồi mới nói.

"Vậy thì cũng được, nhưng cưới, ai cưới đây?" Hiển huynh gật gù cất tiếng nói.

"Chúng ta không thể gửi phàm nhân, thế hơi kém cạnh, nếu vậy."

Ánh mắt.

Đều đánh sang vị nữ nhân duy nhất trong nhóm bại trận.

"Vậy sư muội, ý muội sao?" Hiển huynh hỏi.

"Ta cũng không phải là người tham gia tuồng kịch này."

"Nên lợi nhuận gì nếu như muốn ta đi?" Vị sư muội ấy điềm nhiên cất tiếng nói.

"Vì quan hệ hai làng, vì làng Vì Cảng." Người của Dược huynh nói, nói như ra lệnh.

"Ta chỉ người ngoài, quan trọng gì." Vị sư muội đấy khẽ cười rồi nói.

Khí của Dược huynh nổ ra bắn lên hướng vị sư muội.

Không kém cạnh vị sư muội chống lại ngay.

Nhưng khí kém người.

Nhanh suy yếu.

Vị sư muội chậm cất tiếng nói:

"Trên đất của vị ấy, huynh dám g·iết người."

Dược huynh nghe vậy liền hiểu, thu khí lại liền thôi.

Những người còn lại.

Nhìn Dược huynh.

Không cất tiếng nói.

Nhưng họ đều hiểu.

Người đang biến dạng.

Thành thuận ta thì sống.

Nghịch ta thì c·hết.

Bởi ánh mắt không thoải mái của Dược huynh.

Bây giờ đang nhìn vị sư muội.

"Vậy muội muốn gì?" Dược huynh cất tiếng nói hỏi.

"Điểm cống hiến, điểm công lao của các sư huynh của những người quản lý, trong nhiệm vụ của làng Vì Cảng này."

"Sáu người không phải là con số ít."

Dược huynh nói.

Tài huynh khẽ cau mày.

"Thứ các huynh theo đuổi đâu phải là công lao là điểm cống hiến." Vị sư muội ấy điềm nhiên nói.

Ba người nhóm thầm lặng không tham gia cuộc chơi vẫn làm vẻ chẳng biết gì.

Dược huynh ngẫm.

Nhìn sang Tài huynh.

Rồi gật đầu.

Tài huynh không ý kiến.

"Được."

Họ viết giấy.

Sáu bản.

Cho sáu người.

Ký.

Thỏa thuận.

Rồi để cho vị sư muội đưa lên người ấy để chứng nhận.

Cuộc họp nhanh liền xong.

Vì đâu có mấy chuyện bàn bạc.

Người đi hết.

Kể cả những kẻ tật bệnh.

Còn vị sư muội kia ở lại.

Trầm lặng.

Giấy tờ đã được cất cẩn thận.

Ngồi ở trên ghế.

Vị sư muội ấy bỗng nôn ra.

Một lượng máu lớn.

Tin tức này chóng đến tai làng Hữu Mỏ.

Hữu Mỏ người cũng nhanh chóng đáp ứng.

Ngay ngày hôm sau khi giấy tờ được người công nhận.

Ngồi trên kiệu hoa.

Mặc quần áo đẹp.

Được người rước về Hữu Mỏ làng.

Bước xuống kiệu hoa.

Được Hiền huynh dắt lấy.

Hai người nhìn nhau.

Chẳng nói chỉ cười.

"Sư huynh tốt." Nàng nói trước.

"Sư muội cũng vậy." Hiền huynh đáp lời.

"Vậy vợ chồng tốt." Nàng nói.

"Vậy vợ chồng tốt." Hắn đáp.

Đưa nàng về phòng.

Đưa nàng về phòng.

Nơi hoa đầy trời.

Nơi lụa trải đường.

Khi đã dắt nàng đến trước cửa phòng.

Hắn mỉm cười.

Nàng cũng vậy.

Rồi nàng về phòng.

Hắn rời đi.

Mỗi người.

Mỗi nẻo.

Ngày sau.

Hiền huynh hôm nay đang ở dưới khu mỏ.

Dược huynh bên kia đang đứng trên tàu cá.

Hai người hai nơi nhưng kiểm tra một thứ.

Hai người hai nơi nhưng kiểm tra con người.

Hữu Mỏ người ai ai cũng là chiến binh.

Dù sao Lâm gia huyết thống nơi đây rất nhiều.

Người đến người đi nhanh hơn máy.

Người đến người đi việc một ngày.

Tất cả những công việc được giao đều làm xong.

Tất cả những công việc được giao xong một ngày.

Đến giờ thì nghỉ.

Đến lúc thì đi.

Vì Cảng bên kia trên tàu cá.

Chẳng cần Dược huynh giúp.

Cá hôm nay bắt được đầy.

Người bên này đa số dựa máy móc.

Nhưng dựa máy móc việc nhanh hơn.

Ấy rồi nhiều ngày cũng trôi qua.

Hiền huynh nơi này vẫn chưa đến thăm nương tử mới nổi một lần.

Dược huynh nơi kia vẫn là phe cánh lớn nhất.

Mọi chuyện vẫn đều đang yên ổn.

Nhưng hôm nay Hiền huynh lại đến thăm nương tử một lần.

"Sư muội ta vào." Hiền huynh nói.

Sau khi mở cánh cửa ra.

Vị sư muội vẫn ngồi đấy.

Không tu hành thì mắt cũng nhìn về phương xa.

"Không biết hôm nay có chuyện gì người mới tới nơi đây."

"Ta đang cần muội giúp một việc." Hiền huynh nhìn nàng cất tiếng nói.

Nàng im lặng.

Nhìn Hiền huynh một lúc.

Rồi mỉm cười.

"Ta không phải là người diễn trong tuồng kịch."

"Huynh muốn ta giúp."

"Lợi ích nào được đây."

Hiền huynh mỉm cười.

"Lợi ích nào có thể đả động được muội?" Hiền huynh cười hỏi lại.

"Huynh nói lợi ích ta sẽ nghĩ xem được hay không?" Vị sư muội ấy, nàng cười rồi nói.

"Điểm công lao."

"Ba chữ đấy là đủ rồi nhỉ."

Hiền huynh im lặng nhìn nàng cười rồi nói.

"Ta muốn hết liệu có tham lam không." Nàng nhìn hắn, cười đáp lại.

"Ăn quá nhiều, sẽ bị nghẹn mà c·hết." Hiền huynh nhìn nàng nói.

"Miễn là no c·hết cũng được rồi." Nàng mỉm cười đáp lại.

Hiền huynh bật cười.

Chương 303: Nhàm Chán