Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 304: Mưu Hợp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Mưu Hợp


Có hai người đang uống rượu với nhau.

Ở phương xa bên làng Hữu Mỏ.

Chương 304: Mưu Hợp

"Thứ trong tay ta nếu muốn lấy thì phải giật." Dược huynh ngạo mạn nói.

"Nên chúng ta cũng chẳng tham việc ấy, mà lùi một bước, cuộc chơi ấy thì bỏ, nhưng lợi ích từ nhiệm vụ này, cũng nên kiếm."

"Vậy đây là ý nghĩ của sư muội khi gọi chúng ta đến đây." Người nam vừa mới cất tiếng, lại điềm tĩnh quay ra, thưởng trà mà nói.

"Khai phái tổ sư thần võ."

"Chẳng nghĩa gì cả, chỉ là câu chuyện thôi." Hiền huynh đáp.

Vị sư muội không nói, như nghe.

"Vậy hôm nay huynh gọi ta đến có việc gì."

Hiền huynh khẽ cười.

Vốn ban đầu ngươi đánh ta hợp.

"Tính cả phần công thêm." Bổ sung.

"Dược huynh đã gọi."

Không lo về vùng đất.

Bây giờ mới là lúc đánh nghiêm túc.

Chẳng thèm nhìn Hiền huynh.

"Ở nơi đây, ở nhóm này, Dược huynh bóng, làm mờ tất cả chúng ta, làm khi họ nhìn vào, họ chỉ thấy Dược huynh."

"Chúng ta nhóm không phải như Tài huynh Hiển huynh, dù có bên cao bên thấp, nhưng cả hai đều tỏa sáng."

"Nhưng không vội." Hiền huynh nói.

Liên tục b·ị đ·ánh ngã.

Hiền huynh khẽ mỉm cười, nói.

"Chẳng biết, Hiền huynh gọi ta đến đây là có việc gì."

Hai người cười.

"Tình xưa nghĩa cũ gì, chúng ta cũng là nhận một nửa công lao của Dược huynh từ muội, nên mới tới nơi đây thưởng trà."

Dược huynh cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dược huynh khẽ mỉm cười, kiêu mạn.

"Không thể để cho một người ngồi."

Hai nam với một nữ.

Rồi từ trên không.

"Chính huynh chẳng phải nhận mình là người cao thượng." Dược huynh đáp lại.

"Tại sao huynh lại g·iết người phàm."

Một cước đạp giữa mặt.

Ba người điềm tĩnh.

Dược huynh cũng cười.

"Ai, huynh à?" Dược huynh nói.

Hai người cười.

"Huynh không g·iết ta."

"Dược huynh uy vũ." Tài huynh xuất hiện từ đằng sau.

Trong căn phòng có ba người đang thưởng trà.

Hai bên không phân cao thấp,

'Trước Dược huynh cũng đâu chia cho hai người kém." Vị sư muội ấy nói.

"Vàng bạc thứ ấy ta nguyện tiêu sài cùng huynh." Hiền huynh nói.

Dược huynh liền lao tới.

Tối hôm sau trong quán rượu nơi khu chợ làng Bách Nghiệp.

"Phải biết thời gian cả hai là vàng bạc." Dược huynh chậm rãi rót rượu rồi nói.

Dược huynh cũng vậy.

Khiến cho trận đấu.

Hiền huynh cười.

Bỗng.

Dược huynh cũng nhổ ra máu.

Một quyền một chưởng.

"Huynh có biết trước khi tông ta được thành lập nơi này là gì không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Dược huynh cười lớn.

Hiền huynh điềm tĩnh đáp lời.

"Trước khi tông ta nơi đây, nơi này chẳng gì cả."

Cũng lao vào nhập cuộc.

"Một bãi chiến trường, một đồng cỏ vắng, những ngọn núi cao, chẳng là gì cả."

"Một nửa."

"Chẳng có thứ gì là không phải của ta cả." Nói.

"Giờ."

Vị sư muội ấy mỉm cười.

"Một người như Hiền huynh đệ, không thể gọi là khó khăn được." Dược huynh đáp.

"Trước là thế, sau ta khác phải không."

Nhưng tối nay nơi đây không có khách.

Nhưng nghiêm túc.

Nhưng khoảng cách về sức mạnh.

Hai người Hiền Tài.

Người nam kia mỉm cười.

Hiền huynh thoáng ngạc nhiên, rồi cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Im lặng thưởng trà.

Rượu cũng mới được rót ra chén.

Cả về khả năng kiểm soát khí.

Phá nát căn nhà này.

Mặt đất nứt ra.

Vị được gọi là sư muội kia, vẫn điềm tĩnh đan len, thưởng trà.

Hiền huynh khẽ cười.

Kiêu mạn.

Người giật thình thịch.

Dí xuống đất.

Hiền huynh cùng lúc này đánh tới.

"Trừ khi huynh cất tiếng gọi, thì chúng ta mới đi."

Hiền huynh cười.

"Thì phải làm việc cho người thôi."

"Chẳng dối gạt gì muội, trước đã người bên làng Vì Cảng kia, dùng một nửa lợi ích nếu họ có được, cho chúng ta, nên nóng vội là không cần thiết."

Mắt đều nhìn về phương xa.

"Nơi này là một vùng đất tốt."

Hiền huynh cười.

Huynh tiếp ta mời.

"Trò chơi ấy chúng ta không tham gia được." Người nam kia đáp.

"Mà chẳng là gì cả thì không có người sinh sống."

"Thế rồi người được chúng ta mang về đây, chăm sóc cho họ, cẩn thận và chu đáo, để cho họ sinh sống."

Hiền huynh cười.

Hay không tiếp khách rồi.

"Nhưng rồi tông ta đến."

Tài huynh nôn ra máu.

"Hai huynh người có vẻ không nóng vội." Vị sư muội kia nói.

Điềm tĩnh nói.

Chẳng ai nóng vội.

Cả hai cười.

"Huynh không sợ hay sao?" Nói.

Nói.

Thì Hiền huynh vẫn yếu hơn nhiều.

Đồ ăn cũng mới được mang lên.

Hiền huynh cũng khẽ cười.

Dược huynh cười.

Hai người cười.

Huynh tiếp ta mời.

"Nhưng một vùng đất tốt."

Đáng tới.

"Ta sao phải sợ." Dược huynh nói.

Nhưng Hiền huynh.

"Nếu vậy huynh sẽ gặp rắc rối đấy." Điềm tĩnh nói.

"Vậy huynh muốn, thế nào." Dược huynh nói.

Mắt nhìn lên trần cao.

Sức mạnh cùng tốc độ.

"Kiến thức hạn hẹp mời huynh chỉ giáo." Dược huynh nói.

Dược huynh cười nói.

Chậm nói.

"Cảm ơn hai huynh vì đã nhớ tình xưa nghĩa cũ, đến nơi đây thăm người."

Nhưng ăn một thì trả mười.

"Huynh không sợ ta nói cho Dược huynh."

Tài huynh sau hồi phục.

Chậm rãi.

"Huynh mời thì ta đến, ta mời huynh có đến hay không?" Dược huynh nghe liền mỉm cười đáp lại.

Tự rót.

Nơi đây sau trận chiến đã được tu sửa lại.

Người nam kia nói tiếp.

"Cần chỉ bảo?"

"Một nửa là con số không bao giờ có thể lấy về." Dược huynh nói, mạn.

Tự uống rượu.

"Muội đinh ngăn cản chúng ta sao?"

"Huynh đang cầm thứ không thuộc về mình." Hiền huynh nhìn Dược huynh miệng cười mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một chiêu là xong.

Nhưng tất cả.

"Sao huynh không tham gia vào trò chơi ấy." Vị sư muội ấy nói.

"Dược huynh cũng chẳng phải kẻ ngu si nên đã biết rồi." Người nam kia điềm nhiên nói.

"Không ngờ Dược huynh cũng ứng theo lời mời mà đến nơi đây." Hiền huynh rót rượu rồi nói.

Nói rồi cười.

Tay mân mê chén rượu.

"Sợ."

Vị sư muội ấy cười đáp lại.

Chỉ mỉm cười.

Nói.

Không chột thì cũng què.

"Đương nhiệm tông chủ đại tài."

Cả hai cười.

Như đã mai phục từ trước.

Vì người phàm đã chạy ra xa.

"Nhưng một nửa của những gì họ có đương nhiên là nhiều hơn." Người nam kia đáp.

Không nói.

Có lẽ vậy.

"Phải, ai cũng đến từ phàm nhân."

Dược huynh đang ép đánh hai người.

"Huynh nói như thể mình cao thượng, chúng ta ai chẳng phải đến từ phàm nhân." Dược huynh cười rót rượu.

Uống thêm chén rượu.

Nước bọt tung tóe.

"Bắt đầu rồi sao."

Người nam kia nhìn vào thiết bị liên lạc, rồi nhìn vị sư muội.

Hiền huynh vẫn điềm tĩnh.

"Mang tấm lòng rộng lớn hơn cả đại dương kia."

"Phải vậy." Hiền huynh điềm tĩnh nói.

Nghiến chặt.

Lẫn.

Hiền huynh mỉm cười, nói.

Cất tiếng.

"Câu chuyện như này là ý nghĩa gì, Hiền huynh nhỉ." Dược huynh uống đến chén thứ ba, rót rượu, cười khẽ nói.

Kết thúc ngày càng nhanh.

Người nam kia cười.

"Nhận tiền của người rồi."

Là không có khách.

"Trước chỉ có vài trăm, giờ, con số đã khác nhiều."

"Vậy là huynh chọn cách khó khăn." Hiền huynh nói.

Người nam kia mỉm cười, nói:

Nơi kia trong trận chiến.

Hiền huynh nói.

Thoáng thả mình trên không.

Bóp lấy.

"Nguyện che chở cho phàm nhân sống với."

"Một người có thể ngồi hay không, không cần Hiền huynh đây nhắc."

"Không dám, không dám, ta gọi huynh đến đây, là để nói."

Dược huynh thoáng choáng váng.

Cuộc chiến hai đánh một.

Khí hai đấu tranh.

Uống rượu.

"Một người có thể ngồi hay không, không phải huynh có thể quyết định được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nắm lấy mặt của Hiền huynh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Mưu Hợp