Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 305: Tính Toán

Chương 305: Tính Toán


"Hiển huynh."

Dược huynh đang đắc ý.

Là một mà thắng hai.

Tài huynh gào lên nói.

Tiếng nói vang chiến trường.

Một bóng người lao tới.

Nhập cuộc với trò chơi.

Giờ là ba đánh một.

Thế nó mới cân bằng.

Đang đánh, Dược huynh nôn ngụm máu.

Cả Hiền huynh cũng vậy.

Nhưng Hiền nhìn Dược cười.

Dược huynh thoáng cất tiếng:

"Giảm sức mạnh, trong rượu có độc."

"Huynh cũng ngoan độc đấy."

Hiền huynh mỉm cười.

Sức chỉ còn một nửa.

Dược huynh bung hết ra.

Toàn lực mình lực đánh.

Vẫn đánh ngang ba người.

Bỗng Dược huynh cười.

"Xin lỗi, đệ đến muộn."

Người đến làm một chưởng.

Đạp Hiền huynh bay xa.

Mái tóc đen buộc gọn.

Đứng nơi Dược huynh này.

"Đệ bị mất sức."

"Một phần tư, Hiển huynh đưa rượu độc."

Dược huynh hỏi, người đệ tử kia gật đầu nói.

Mái tóc buộc lên như đuôi ngựa, cứ gió thổi là tung bay.

Mắt sắc hơn dao, nhưng thần khí thì bơ phờ.

"Chậc." Dược huynh chậc lên thành tiếng.

Rồi cũng im lặng.

Nhìn đối thủ.

"Cứ thế này thì mãi chẳng đến đâu."

"Hay là chúng ta ký thỏa thuận."

"Từ nay không x·âm p·hạm đất nhau nữa."

"Huynh chiếm một nửa, hai nhóm bọn ta chia đôi, thấy thế nào."

Hiển huynh hô vang, cất tiếng nói.

Dược huynh khẽ cười, nói to.

"Mực trên tờ giấy hòa bình mấy hôm trước còn chưa khô, hai nhóm các vị đây đã dẫn người đến đánh trận."

"Hòa bình hay không cũng chỉ là quyết đinh của các vị, chữ trên tờ giấy quan trọng gì."

"Chúng ta có thể ký rồi đem lên ngài đệ tử công nhận." Hiển huynh hô tô nói.

Hiền huynh khẽ cau mày.

Dược huynh hô tiếng nói:

"Nếu vậy thì ta sẽ không ký."

"Cứ cho các vị chiếm, mấy hôm nữa sức ta đã hồi lại, lấy một địch ba, khó khăn gì."

"Hơn nữa những người trong nhóm ta cũng đầy đủ, lấy bốn đánh ba, khó nhọc nhiều?"

"Nếu vậy thì thỏa thuận trên môi huynh có đồng ý không." Hiền huynh hô to nói.

"Huynh lùi lại lấy một nửa, bọn ta lùi lại hai nhóm chia một nửa, nếu huynh lấn."

"Ta lấn thì thế nào?" Dược huynh ngạo nghễ hỏi.

"Ba người các vị hợp lực lại cũng chẳng thắng nổi ta, Hiền huynh đệ đây là định lấy Thế huynh ra làm chỗ dọa à."

"Nếu như Thế huynh thật tham gia trận chiến này với sức mạnh."

"Thì liệu ta có ở nơi đây để đánh với các vị không."

"Nên đừng có lôi Thế huynh ra làm da hổ, nếu Thế huynh nguyện đánh trận, chúng ta nguyện xin hàng, phải không, Tài huynh nhỉ."

Tài huynh không nói.

Chỉ cau mày.

Hiền huynh cũng trầm lặng.

"Vậy đánh tiếp hay không đánh sư huynh?" Người đệ tử theo phe của Dược huynh, người có mái tóc đuôi ngựa, quay lưng lại hỏi.

Dược huynh mỉm cười.

Nhìn trời.

Rồi nói.

"Thôi, chúng ta lùi, ta lấy một nửa, hai nhóm các vị chia đôi." Xong rời đi.

Hai người Hiền Tài, ngạc nhiên.

Còn Hiển huynh thoáng khó hiểu.

Vị nam đệ tử với tóc được buộc cao như đuôi ngựa ấy, cũng nhìn nhóm hai người, rồi rời đi.

"Sư huynh sao huynh lại làm thế, chúng ta có thể chiến thắng mà?" Vị đệ tử với tóc được buộc như đuôi ngựa, nhìn Dược huynh mà nói.

Dược huynh nghe vậy trầm lặng.

"Huynh có thể suy yếu, ta cũng vậy, nhưng sức của hai người chúng ta, là có thể thắng bốn người."

"Không thể." Dược huynh nói.

"Sức của ta không thể thắng mấy người." Rồi nôn ra rất nhiều máu.

"Rượu mạnh hơn?" Vị sư đệ với tóc được buộc như đuôi ngựa, thấy vậy thì nói.

Tay định xoa lưng cho Dược huynh, nhưng bị Dược huynh hất ra.

"Không có mấy ngày không khỏi được."

"Ta nên về nghỉ ngơi." Dược huynh cất tiếng nói.

Nói rồi trở về nhà.

Nhưng trước khi về, cất tiếng nói:

"Nay ta còn năm phần, ta chia cho đệ một phần, một phần chia đôi cho hai người khác."

Rồi đi.

Nơi này.

Chỉ còn lại vị đệ tử ấy.

Đứng lặng.

Không nói.

Một lúc sau trong một góc tối nhỏ.

Vị đệ tử với tóc được buộc như đuôi ngựa, lưng vai đang tựa vào tường, hai tay khoanh lại, ôm mình, dáng, như đang đợi ai đấy.

Đợi, đợi và đợi.

Có bóng người cũng đến.

Tiếng bước chân chậm rãi.

Nhưng đủ lớn.

Để người có thể nghe được.

Tay gõ gõ vào bức tường, như gõ gõ vào cánh cửa để người có thể biết, khi người gõ bức tường, người quay lại.

"Đến đây cũng nên tháo, đêm đen mấy người nhìn."

Người kia cười, chậm rãi gỡ xuống khăn che mặt mà đáp lại:

"Đêm đen phải cẩn thận, dù không có người nhìn."

"Hữu Mỏ người quản lý, cẩn thận quá." Vị đệ tử kia nói.

Tháo xuống khăn che mặt, Hiền huynh khẽ mỉm cười.

"Lượng đấy là bao lâu?" Vị đệ tử với mái tóc được buộc như đuôi ngựa hỏi.

"Rượu mạnh, với lượng mà Dược huynh uống, khó tránh khỏi, ba tháng, không thường." Hiền huynh điềm tĩnh nói.

Vị đệ tử với mái tóc đuôi ngựa kia gật đầu.

"Vậy một nửa." Vị đệ tử kia nói.

"Vậy một nửa." Hiền huynh gật đầu.

Trăng thì có muôn hình vạn trạng.

Lòng người có khi còn nhiều hơn trăng.

Nơi làng Hữu Mỏ.

Vị sư muội, đang nằm tựa lưng vào gốc cây, máu tươi chảy đầm đìa, hơi thở, lúc được, lúc mất.

Cây cối xung quanh đây vỡ nát.

Ngàn năm cổ thụ.

Thành tro bụi.

Hai người đệ tử kia cũng với nhiều v·ết t·hương.

Đang nghỉ ngơi, lấy sức.

"Cầm tiền của người làm việc cho người, sư muội ơi, sao muội liều quá vậy."

Một người ngồi trên tảng đá, thở hổn hển, nhìn người đang nhuộm đỏ trong máu tươi ở nơi gốc cây kia, khẽ cười mà nói.

"Cầm tiền của người làm việc cho người, không liều như thế, xứng tiền bỏ ra?" Vị sư muội ấy mặc thương đau, điềm nhiên nói.

"Vậy nó hẳn là số tiền đáng giá, vì trận chiến đã kết thúc rồi." Người nam ấy nhìn trăng mà nói.

"Tạm biệt sư muội, ngày sau gặp lại, nếu có ngày sau." Người nam ấy nói.

Nói rồi rời đi.

Cả hai người đều vậy.

Bỏ mặc lại một người.

Ở một gốc cây kia.

Chảy máu.

Như sắp c·hết.

Lúc này một bóng người chậm rãi tiến đến.

Nhìn xuống người phụ nữ kia.

Mắt nhìn xuống vị nữ đệ tử.

Chậm rãi cất tiếng nói.

"Ta có thể cứu cô, nhưng ta cần một thứ để đổi lại."

Vị nữ đệ tử ấy chậm mở mắt, nhìn lên người kia rồi mỉm cười cất tiếng nói:

"Một kẻ phàm nhân có thứ gì để có thể cứu được ta."

Người kia nghe vậy chậm rãi đáp:

"Nếu không có thứ cứu được cô ta sẽ không mở miệng."

"Vậy người muốn gì, nói ta nghe?" Vị sư muội ấy điềm nhiên nói.

"Ta muốn một thứ chắc chắn cô có thể cho được." Người kia chậm rãi đáp.

Vị sư muội ấy nghe vậy liền hiểu, khẽ cười, rồi nói:

"Với một kẻ phàm nhân sao?"

"Đó là lựa chọn duy nhất mà cô có." Người kia chậm rãi đáp.

Vị sư muội ấy nghe vậy im lặng.

Người kia cũng chẳng lên tiếng.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Hai người cứ như vậy chẳng nói.

Mặc cho mây trôi gió thổi.

Mặc cho máu chảy thân đau.

Cả hai vẫn im lặng.

"Cho ta vật có thể cứu lấy mạng sống, ta sẽ trả lại ngươi thứ ngươi muốn." Vị sư muội ấy cất lời.

Người kia nghe vậy thì gật đầu.

Chậm rãi cúi người xuống, lau đi máu tươi, bế nàng lên như bế người công chúa, ôm nàng vào lòng rồi biến mất giữa trời đêm.

Trăng hôm nay sáng quá.

Chương 305: Tính Toán