Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 306: Lên Thuyền
Hữu Mỏ làng.
Nơi Hiền huynh làm việc.
Ở đây đã kê sẵn một cái giường.
Cái giường để nghỉ ngơi.
Lúc này trong căn phòng gỗ nhỏ.
Đống tài liệu trên bàn chẳng thấy có ai kia.
Mùi hương thơm từ một thứ gì được đốt lấy.
Phàm có hương trầm vậy hương này là gì đây?
Nằm trên giường đắp trên mặt tiều tụy.
Hiền huynh giờ đang như người sắp c·hết.
Suy yếu tận cùng chẳng thể ngồi lên được.
Thế huynh đầu giường cũng chỉ cao nhìn xuống.
Hiền huynh nhìn Thế huynh.
Khẽ cười.
"Đan dược huynh có sao?" Hiền huynh khẽ cất tiếng hỏi.
Khi nói.
Âm thanh của hắn nhỏ vô cùng.
Như chẳng còn có chút sức lực nào nữa vậy.
Không khí giờ.
Còn nặng cả ngàn cân.
Đến việc hô hấp cũng phải khó khăn vô cùng.
"Có." Thế huynh điềm nhiên đáp.
Rồi lấy ra một lọ thuốc.
Đổ ra tay.
Một viên đan dược.
Rồi bón vào miệng cho Hiền huynh.
Nuốt xong viên đan dược sắc mặt hồng nhuận lại.
Lúc này Hiền huynh mới thoáng ngồi lên được.
Nhìn Thế huynh.
Khẽ mỉm cười.
Thế huynh cũng mỉm cười.
Nhìn hắn mà nói.
"Ta cũng gặp qua nhiều người, nhưng ở tuổi này, không có mấy ai được như huynh."
Hiền huynh nghe lời khách khí, hay có thể là thán phục, chẵng rõ, đối với người, những hắn thì hiểu, nên cười, rồi nói:
"Thế huynh tài cao chí lớn, ta sao có thể sánh với Thế huynh, ta may mắn có được này cơ hội, nếu Thế huynh tuổi ta, cơ hội này chiến thắng rồi."
Thế huynh mỉm cười.
Chẳng nói.
Khói hương nghi ngút bay khắp phòng.
"Huynh tỉnh cũng nên làm việc."
"Chúng ta nghỉ ngơi lấy ai làm việc bây giờ."
Thế huynh nhìn Hiền huynh nói.
Hiền huynh mỉm cười, trầm lặng chẳng đáp.
Rồi mới cất lời.
"Phải."
Rời khỏi chăn.
Chỉnh y phục.
Rồi làm việc.
"Mà trong bình còn một viên đan dược, mình ta đâu có thể uống được nhiều thế đâu?" Hiền huynh bỗng cất tiếng hỏi.
Thế huynh nghe vậy.
Điềm nhiên đáp:
"Luyện thừa mấy viên mà thôi."
Hiền huynh nghe vậy gật đầu.
Lúc này cửa lớn người gõ cửa rồi vào.
Là hiện nay Lâm gia đại tiểu thư.
Là hiện nay Hữu Mỏ làng quản lý phu nhân.
Nàng từ sau khi người đ·ã c·hết.
Theo quản lý đi tùy tùng.
Hỗ trợ.
Nàng đến.
Làm việc.
Vì Cảng bên kia.
Dược huynh lúc này cũng nằm trên giường bệnh.
Độc dược không làm nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cũng khiến cho kẻ khỏe mạnh nhất phải suy kiệt đến tận cùng.
Không tài nào đứng dậy nổi.
Còn bao nhiêu công việc phải lo.
Nhưng rồi.
Thời huynh có một người em gái.
Cũng được xưng là có tài, danh nổi thiên hạ.
Nhưng hiếm lộ mình.
Giờ.
Khi Dược huynh đang yếu kém bệnh tật.
Thời gian trước vừa xin Dược huynh tạm thay người đi xử lý quốc sự.
Dược huynh.
Ưng thuận.
Đến nay.
Người làm vẫn rất tốt.
Trong phòng của Dược huynh bây giờ có năm người.
Ba người là ba vị đệ tử theo phe cánh của Dược huynh.
Hai người là hai người Thời Thế hai vị công tử.
Họ đều muốn nói rất nhiều thứ.
Nhưng không khí căng thẳng đang bao trùm họ.
Bỗng.
Một người trong ba người đệ tử đập bàn.
Uỳnh một tiếng.
Rồi ba người đệ tử đi ra ngoài.
Họ tranh cãi điều gì đấy.
Điều gì đấy mà người ở trong có giỏng tai ra.
Cũng không nghe được.
"Ngươi đừng nói là ta không biết hai người các ngươi ăn."
"Thì làm sao ngươi không ăn à."
"Đừng có nói mình đây trong sạch."
"Ngươi cũng đâu có ngu mà đi uống rượu độc làm gì."
Bên ngoài tràng cảnh giương cung bạt kiếm.
Căng thẳng vô cùng.
Họ lấy khí để che âm.
Nhưng hình vẫn căng thẳng.
Vị đệ tử với mái tóc buộc cao nói:
"Chuyện này giờ phải hành động như thế nào."
"Dược huynh bây giờ đang suy yếu.
"Phe cánh chúng ta đang là yếu nhất."
Vị đệ tử khác với mái đầu cắt gọn thì lại dứt khoát nói.
Nói như chẳng để ý đến vấn đề này.
"Yếu nhất thì sao chúng ta cũng đâu có tham gia cuộc chơi đấy."
"Này ngươi cũng gặm lợi ích từ Dược huynh." Vị đệ tử với tóc buộc cao thoáng khó chịu tay chỉ mặt.
Hất tay ra kêu tiếng nói:
"Này ngươi là kẻ đã ngoạm nhiều nhất đừng nói ai."
"Đừng bảo chúng ta không biết đường mờ ám."
"Trong năm phần Dược huynh đưa ngươi một còn hai người chúng ta chia đôi vậy nói gì?"
"Các ngươi không phải có đường mờ ám." Vị đệ tử với mái tóc buộc cao như đuôi ngựa nói.
"Đường mờ ám của hai người chúng ta cộng lại còn chẳng bằng đường mờ ám của ngươi một phần."
"Hoặc có thể bằng nhau đấy ai biết."
"Nhưng tổng tất cả mình ngươi còn nhiều hơn hai người chúng ta." Vị đệ tử với mái tóc cắt gọn nhìn vị đệ tử kia mà nói.
"Cùng là diễn tuồng với nhau cho lợi ích nhiều hơn lại vẫy đuôi với chủ à."
Nói với giọng mỉa mai.
"Ngươi nói gì." Vị đệ tử kia hơi lớn giọng nói.
Rồi lại điềm nhiên.
"Ngươi cũng chỉ vì đố kỵ vì ta được nhiều hơn ngươi."
"Dù tự nguyện dính bẫy những vẫn đến được sớm."
"Còn ngươi cùng là dính bẫy thế hai người đánh một, một con đàn bà ngang tu vi còn bị kéo lâu."
"Không được vẫy đuôi nên tức hả."
"Ngươi nói gì." Lần này là người kia lớn giọng.
"Thôi thôi." Vị đệ tử với mái tóc dài đứng ra giảng hòa hai bên nói.
"Chúng ta đều không tham gia cuộc chơi, cũng đều chẳng tham gia được, nên biết chọn lợi ích là con đường sáng giá hơn."
"Tạm bỏ qua mỗi người lợi ích là nhiều hay là ít, chúng ta cũng nên tính đến việc hiện giờ."
"Dược huynh là cờ đầu lớn nhất."
"Có sức ảnh hưởng, có lực lớn."
"Giờ Dược huynh bệnh lòng người chia rẽ, rút lui là mất hết vậy các vị tính như thế nào?"
Hai người kia nhìn nhau, suy nghĩ, bỗng hiểu ý.
"Dược huynh bệnh con người dễ thay lòng."
Mắt nhìn vào trong phòng, nhìn hai vị công tử.
Hai người nhìn mắt, hiểu ý lẫn nhau.
"Chúng ta hai người một tốt một xấu."
"Ta tu vi tốt có nhỉnh hơn huynh."
Người đệ tử với mái tóc gọn gàng gật đầu.
"Tạm phải đoàn kết nếu không lòng người sẽ khác."
"Nhưng phô trương sức mạnh, ấy cũng chỉ là kế tạm thời."
Thần thái thì dữ dội.
Nhưng ngữ khí thì bình thản.
Bỗng.
Quả cầu nứt ra.
Vị đệ tử với mái tóc gọn gàng đánh tới.
Thẳng hàm.
Của vị đệ tử kia.
Trước sự ngỡ ngàng.
Của người còn lại.
Người kia trúng đòn.
Loạng choạng.
Rồi một quyền thẳng bụng.
Dù có được khí che lại.
Nhưng lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương.
Nước bọt chảy ra tung tóe.
Hai mắt trống rỗng như vô thần.
Quỳ một chân nơi dưới đất.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ khi Dược huynh ốm rồi làm trò."
Người đệ tử kia nói.
Khối cầu khí nứt ra.
Định xuống tay lần nữa.
Khí trong phòng ngăn vào.
Dược huynh bệnh.
Nhưng vẫn chặn lại.
Đòn toàn lực của một người.
Họ thấy.
Họ biết.
Họ hiểu.
Rồi rời đi.
Cả ba người.
Thời công tử đứng trong phòng.
Thế công tử vẫn vậy.
Nhưng Thời công tử điềm nhiên.
Thế công tử trầm lặng.
Ở đây không mấy ai ngốc cả.
Vì khi khí nứt ra.
Họ nghe được lời cảnh cáo.
Lấy g·iết gà mà dọa khỉ.
Rằng nếu ngươi có phản.
Thì phải hứng đòn của ta.
Kẻ có tu vi một chiêu xong còn chẳng đứng được.
Kẻ không tu vi một chiêu xong phải làm sao.
Họ là người kinh doanh phải bảo toàn được lợi nhuận.
Nhưng bây giờ chỉ cho phép lên mà không được xuống thuyền.