Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 308: Giả Tạo
"Thời gia không cần một công chúa không thắng nổi tình cảm."
Thế huynh nghe thế.
Thì cười.
Cười.
Uống rượu.
Rồi nói.
"Thời gia người vốn tính tình bạc lương."
"Thế gia chúng ta xưa nay vốn vô tình." Thời công tử điềm nhiên đáp.
Rồi uống rượu.
Lại mấy ngày cứ thế trôi qua.
Chẳng cần một tuần dài.
Hai tòa nhà đã được thi công xong.
Hai thế gia ra hàng trăm ngàn người.
Nhóm đệ tử cũng làm hết công sức.
Trong quá trình đương nhiên có những sự khó chịu.
Nhưng một bên vì tiền.
Một bên vì lợi ích.
Nên lý trí đều dặn không nói nhiều.
Truyền thông kế hoạch được thi hành nhanh chóng.
Có nhiều người đứng ngó.
Nhưng hôm đầu đến rất đông.
Người chật kín không đủ để xếp chỗ.
Ấy thế vẫn có người muốn ngồi.
Lúc này trong phòng kín.
Nơi thế gia công tử đang ngồi.
Nơi người hầu ra vào tấp nập.
Nhưng khi vào chỉ đứng không dám ngồi.
Ngồi ở trên bàn giờ là hai nhà Thời Thế.
Phụ thân phụ mẫu đến đủ cả.
Đủ cả để chúc mừng một người.
"Thế gian sinh long phương."
"Hữu Mỏ ở bên kia."
"Vì Cảng ở bên này."
"Thời gia có người nữ."
"Phân tài với Lâm gia."
Thế công tử cầm rượu đứng lên làm thơ khen tặng.
Nhân vật chính không nói những mừng.
Nghe vậy Thời gia chủ liền cười vội đứng lên liền nói.
"Thế công tử làm thơ thật hay, khuyển nữ cũng gọi có kỳ tài."
"Nhưng không xưng với long phương."
"Một chín một mười với Lâm gia."
Nhân vật chính không nói.
Nhưng khẽ cau mày.
Nghe vậy Thế gia chủ liền cười đứng lên chúc rượu nói:
"Thời gia chủ khiêm tốn thì khiêm tốn."
"Nhưng khuyển nữ làm sao không thể cao thấp được với Lâm gia vị kia."
Nghe vậy nhân vật chính liền định lên tiếng.
Có người ngồi bên cạnh bỗng thì thầm.
"Vui thì vui."
"Nhưng đừng vui quá."
Người định nói.
Liền thôi.
Thời gia chủ nghe vậy liền cười nói với Thế gia chủ.
"Khuyển nữ con ta ta tự biết, lắm tài nhiều tật không sánh bằng với vị kia."
Thế gia chủ nghe vậy liền cười lớn, người thì lớn nhưng nhìn nhỏ lại còn tròn.
"Thời gia chủ khiêm tốn."
"Thời gia chủ khiêm tốn quá."
"Ở đây nhắc chuyện này mới nhớ chút ít."
"Thời gia tiểu nữ năm nay cũng đến tuổi, ở tuổi này nhiều người cưới xin rồi."
"Đằng này khuyển tử cũng như vậy, ở tuổi này vẫn đơn côi lẻ bóng."
"Chi bằng bữa nay chúng ta tác hợp."
"Trai tài gái sắc vững hai nhà."
"Tình ta cứ thế lại bền chắc."
"Một gia sao có thắng hai nhà."
Thời gia chủ chưa lên tiếng.
Nhưng Thời tiểu nữ đã lên tiếng rồi.
"Đa tạ lời đệ nghị của Thế gia chủ."
"Nhưng tiểu nữ trong lòng đã có người."
"Chỉ là nay tình tạm chia cách."
"Chứ không nói là người đã bỏ đi."
Thế gia chủ nghe vậy liền làm mặt đờ ra.
Rồi cười cười để làm vẻ che đi sự xấu hổ.
"Thời tiểu nữ trong lòng đã có người."
"Tha thứ cho ta vì ta không biết điều ấy."
"Trái tim ta cũng là người truy đuổi theo tình yêu màu nhiệm."
"Chắc chắn sẽ không làm những điều tội ác đâu."
Thế gia chủ nói rồi xấu hổ ngồi xuống.
Như thể đang cố giấu đi điều tội ác mình vừa làm.
Điều này làm cho người thoáng vui vẻ.
Cảm giác ghét.
Bỗng vội tan ngay.
Thế công tử ngồi bên bỗng kéo áo.
Giống như đứa kéo lấy áo cha.
Thì thầm vào tai những lời người ta nghe được.
"Cha ơi đừng như vậy, trong lòng Thời cô nương có người."
Tình cảm của nhân vật chính đối với Thế gia hai cha con.
Thoáng tăng lên chút thiện cảm.
Xong có người nô bộc đi vào.
Thì thầm vào tai của hai người già lão những điều gì đó.
Thế gia chủ như vớ được cọc chắc.
Muốn che sự xấu hổ liền đi ngay.
Nói.
"Ngoài có việc."
"Cần hai lão già này."
"Trẻ trong này."
"Cứ chơi chớ vội."
Rồi vác lấy người.
Theo Thời gia chủ.
Mà đi.
Thời gia chủ đi.
Điềm nhiên chẳng nói.
Trong phòng chỉ còn có vài người.
Ba người nói chuyện với nhau thôi.
Thế công tử với chút vẻ xấu hổ.
Mang ly rượu.
Hướng Thời tiểu nữ chúc mừng.
"Tiểu muội."
"Huynh trưởng mừng cho ngươi."
"Đây là rượu mừng, nhưng đồng thời cũng thứ lỗi cho cha ta."
"Dù sao ông cũng là người phụ thân lo lắng."
"Ta không hay hướng ông nói nhiều."
"Đến giờ ông vẫn nghĩ ta là người hay xấu hổ ngại ngùng, không phụ nữ."
"Thực ra thì cũng đúng."
"Những cái muội biết rồi."
"Cũng đều là ăn xong trả."
"Thực vẫn chưa nổi một câu chuyện thực sự với ai."
"Nhưng thôi điều ấy chẳng quan trọng."
"Hi vọng muội có thể tha thứ cho những lời nói không phải của cha ta."
"Dù ta biết rằng muội không phải người nhỏ nhen mà rộng lượng."
"Nhưng thẹn với lòng có mấy lời ta vẫn phải nói ra."
Thế công tử nói với giọng ngượng ngùng e thẹn.
Giống với một kẻ sai.
Lãng tử biết quay đầu.
Điều này làm đổi mới nhận thức của nhân vật chính của bữa tiệc.
Bởi vì xưa nay trong tâm trí của một cô công chúa trong gia tộc.
Thì những chuyện Thế công tử làm, đi những nơi mà nữ nhân khinh ghét.
Đều là những chuyện không phải không chấp nhận được.
Nhưng Thế công tử hôm nay cho nàng nghĩ khác rồi.
Suốt bữa tiệc.
Nàng ngồi trò chuyện với Thế công tử.
Thời công tử ngồi bên chẳng nói gì.
Quan niệm về một người của nàng có rất nhiều thay đổi.
Thích thì không nói.
Nhưng thiện cảm đối với Thế công tử tăng lên nhiều.
"Tiểu muội rời trước để hai huynh nói chuyện."
Khi nói chuyện nhìn trời khuya.
Đồng hồ báo muộn.
Nàng đứng lên.
Khẽ thi lễ.
Rồi rời đi.
Với người hầu.
Thế công tử vui cười vẫy chào nàng.
Theo với đó là sự tiếc nuối khi bằng hữu rời đi.
Nhưng cho đến khi nàng đi.
Cánh cửa đóng lại.
Hai người ngồi với nhau hơn mười phút.
Thế công tử vẫn chưa tháo khuôn mặt xuống rồi.
"Dược ngài đệ tử bệnh ngày càng nặng."
"Các vị kia nói ngài ấy không c·hết được."
"Nhưng đi lại ắt khó khăn."
"Trong nhóm còn một vị cũng trúng độc."
"Điều này khó nói vậy huynh tính thế nào."
"Tính thế nào."
Thế huynh hỏi, Thời huynh điềm nhiên hỏi lại.
"Nếu ngài đệ tử không dậy được nữa, huynh có quay đầu chọn phe?" Thế huynh cất tiếng hỏi.
Thời huynh nghe vậy điềm nhiên đáp.
"Có, thể."
Hai chữ chậm rãi.
Mới nói ra.
Thế huynh cười.
Cười trên mặt.
Tay đút vào áo.
Định cầm thứ gì.
"C·h·ó khôn không thờ hai chủ." Thế huynh nói.
Thời huynh đáp.
"Chúng ta là thương nhân không phải c·h·ó."
"Lên được thì xuống được."
"Nhưng thuyền này đã lên thì không thể xuống được nữa rồi."
"Ngài đệ tử lực quá yếu." Thế huynh trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Tay rút ra khỏi áo.
Rồi nói.
"Ít nhất bây giờ là vậy."
"Chúng ta chẳng biết khi nào ngài ấy sẽ khỏe lại."
"Nghe người ta nói ngài ấy sẽ khỏe lại sau mấy tháng trời."
"Mấy tháng thời gian ấy là con số quá dài."
"Quá dài để chúng ta có thể chấp nhận được."
"Sự kiện này là một ván cược."
"Ván cược để hai gia tộc ta có thể vươn mình."
"Nhưng thế đời là vậy."
"Chuyện này chuyện kia sẽ xảy ra."
"Sức ảnh hưởng của ngài đệ tử sẽ giảm bớt."
"Nhân lúc đó Tạo gia cùng chủ của họ sẽ áp lực chúng ta."
"Không g·iết thì không g·iết nhưng phải bảo đảm chúng ta không thể quay đầu ngày."