Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 309: Nhìn Trăng
"Ừm chuyện này đừng bàn vội, vậy tạm biệt Thế công tử ta rời đi." Thời huynh đứng lên thi lễ nói.
"Vậy tạm biệt." Thế công tử nghe rồi đáp.
Thời công tử nghe rồi đi.
Đi không quay đầu.
Căn phòng chỉ còn một mình Thế công tử.
Một mình trong một phòng,
"Muội hôm nay có vui vẻ." Thời huynh đi tới bên Thời tiểu nữ nói.
Nụ cười trên môi.
Khuôn mặt vui vẻ.
Thời tiểu nữ nghe vậy quay sang liền đáp:
"Đổi mới nhận thức về một người."
"Ắt có sự vui vẻ."
Thời công tử không nói.
Chỉ nhìn.
Nhìn chằm chằm vào người con gái.
Nhìn chằm chằm vào tiểu muội của mình.
Không một chút đe dọa.
Rồi nói.
"Kẻ tâm tư nhiều sẽ không bị lời nói của người khác làm thay đổi suy n ghĩ."
"Sẽ không bị dung mạo của người khác dù đẹp dù xấu mê luyến chính mình."
"Một trong vạn khuôn mặt không có nghĩa là bộ mặt thật."
"Lòng người phức tạp chớ có vội tin ngay."
Thời tiểu muội đang vui.
Nghe vậy nụ cười suýt rơi xuống.
Vẫn có treo nụ cười trên môi.
Rồi điềm nhiên nói:
"Ta đã biết rồi huynh trưởng."
Xong.
Muốn thôi.
Nhưng Thời công tử.
Như người huynh trưởng không yên lòng.
Lại nhắc người em gái:
"Tình cảm vừa là chỗ yếu vừa là dao sắc."
"Muội không cầm nó lên người khác ắt sẽ cầm."
"Đừng vì chút gì đấy mà khiến trái tim bị rung động."
"Đừng vì chút gì đấy mà khiến tâm trí bị mê mờ."
Thời công tử điềm nhiên nói.
Nhưng Thời tiểu nữ làm như không nghe.
Hoặc nghe.
Nhưng tai này.
Lại lọt sang tai khác.
"Huynh trưởng chớ lo lắng, muội tự biết đúng sai, Thế công tử người đấy, vài lời sao đốn được cây."
Thời công tử nghe vậy dừng lại.
Thời tiểu nữ thấy vậy dừng bước.
Nhìn Thời công tử.
Nhìn Thời công tử cười.
Rồi rời đi.
Thời công tử đứng lặng.
Nhìn nàng rời đi.
Miệng lẩm bẩm nói.
"Ta nhắc muội không chỉ nhắc một người."
Nói rồi.
Cũng rời đi.
Ở nơi khác ba vị đệ tử đang chung nhau rượu mừng.
"Hôm nay một đấu vàng, một đấu vàng rồi biết không." Người có tóc dài thả xuống gọn gàng, tay cầm ly bia ly rượu, dơ cao lên, cười lớn nói.
Mặt.
Cũng hơi say rồi.
Hai người kia ngà ngà say.
Nghe vậy liền dơ ly dơ chén.
Cười lớn theo.
"Các vị." Vị đệ tử với mái tóc dài thả xuống gọn gàng nói.
Hai người lắng nghe.
"Chúng ta mấy hôm nay đã rất vất vả."
"Nhưng chỉ cần chúng ta muốn."
"Thì chúng ta có thể làm được."
"Chỉ cần chúng ta quyết tâm."
"Thì không có gì có thể cản bước."
"Đúng." Hai người hưởng ứng hô theo nói.
"Muốn là được, quyết tâm là chiến thắng." Hai người đồng thanh hô.
Rồi ba người đồng thanh hô tiếp:
"Chiến thắng, chiến thắng."
Ba người nói.
Ba người cười.
Vị đệ tử với cái đầu gọn gàng xong vậy thì nói:
"Chúng ta nay chiếm được năm phần đất."
"Nhưng ba người chúng ta không thủ nổi lãnh thổ này."
"Có ký cái hiệp ước hòa bình."
"Nhưng nhớ tới cái hiệp ước lần trước?"
Vị đệ tử với tóc được buộc như đuôi ngựa nghe vậy thì liền hiểu điều gì đấy, nhưng vẫn im lặng chẳng nói.
Rồi người đệ tử kia quay sang vị ấy mà hỏi:
"Thế ta thấy bệnh tình của huynh có tốt, không biết còn viên thuốc nào để cho ngài đệ tử khỏi bệnh không?"
"Độc có khác, thuốc khác nhau." Vị đệ tử với tóc được buộc như đuôi ngựa, tay cầm đồ ăn, tay cầm ly rượu, vừa uống, vừa ăn rồi nói.
Bữa tiệc lại bỏ qua phần đấy rồi tiếp tục.
Đến khi tiệc tàn.
Vị đệ tử ấy rời đi.
Hai người ở lại.
Vị đệ với với cái đầu được cắt gọn lúc này mới nói:
"Hắn biết nói dối."
"Hoặc nói thật."
Vị đệ tử với mái tóc dài được thả xuống nghe vậy gật đầu.
Nói:
"Dù hắn nói dối hay nói thật."
"Một chiêu này Hiền huynh chơi đến đẹp đẽ."
"Chúng ta ắt sẽ có sự nghi ngờ đối với tên đấy."
"Dược huynh thì bệnh tình không dậy nổi."
"Phe thiếu trụ cột, nay còn chia rẽ."
"Biết những điều ấy, không thể làm gì."
Hai người sau đó nói chuyện.
Một đám nô bộc mới chạy đến.
Dọn lấy đồ đạc nơi này đi.
Trong phòng Dược huynh vào lúc đêm tối.
Lúc này đang nằm Dược huynh bỗng lại ngồi.
Ngồi nơi giường nhưng sắc mặt tiều tụy.
Thời tiểu nữ ở bên đang nói về mọi thứ của mấy ngày.
"Người làm rất tốt." Dược huynh điềm nhiên nói.
Thanh âm có hơi yếu.
"Cảm tạ ngài đệ tử." Thời tiểu nữ nghe vậy thì giật mình.
Nhưng xong bình tĩnh lại liền cảm ơn.
Dược huynh làm như không thấy.
Vỗ vỗ tay cạnh giường ra hiệu cho nàng đến đây.
Nàng có phản cảm.
Không dám tiến.
Nghĩ về nhiều thứ.
Vẫn không dám tiến lên.
Dược huynh thấy vậy ngước đầu lên.
Dùng khí cưỡng đoạt toàn bộ giấy tờ nàng đang cầm.
Lúc này nàng mới hiểu Dược huynh muốn nói gì.
Vội cúi đầu xin lỗi ríu rít ngài đệ tử.
Dược huynh để giấy tờ sang một bên.
Nàng cúi đầu rời đi.
Còn người trong phòng với mình trăng.
Hữu Mỏ ở bên kia.
Cũng có người đang ngắm trăng.
Hiền huynh ngắm trăng.
Ngắm trong cô độc.
Có tiếng người đi vào.
Có tiếng bước chân đi.
Hiền huynh chẳng quay lại.
Như thể đã rõ ai.
Hoặc chẳng sợ điều gì.
"Nàng có nghĩ rằng con đường ta đi là sai trái." Hiền huynh điềm nhiên, cất tiếng hỏi.
Mắt nhìn trước.
Mà miệng nhìn sau.
"Con đường ngài đã chọn không phải là con đường sai trái."
"Nàng sẽ đi theo ta chứ?" Hiền huynh hỏi.
"Có, đến tận cuối con đường."
"Nếu như nó dài vô tận."
"Vậy ta sẽ đi đến khi hơi thở cuối được chút."
Người nói.
Kẻ đáp.
Hiền huynh nghe vậy.
Khẽ cười.
Rồi nói.
"Nàng thật khác so với người còn lại."
"Nàng biết vì sao không?"
Người sau im lặng.
"Vì nếu là người còn lại." Hiền huynh nói.
"Nàng ấy sẽ nói rằng đây là con đường sai trái, con đường ta đi sẽ chẳng thể quay đầu, con đường ta đi sẽ chẳng thể có nàng ấy."
"Khóc lóc và nói có lẽ là những hiệu ứng thêm."
"Vậy còn nàng có nghĩ rằng đây là con đường sai trái, liệu có còn muốn đi cùng đường với ta?"
"Không, đây là còn đường sai trái, ta không muốn đi cùng đường với ngài." Giọng đằng sau lưng nói.
"Tại sao?" Hiền huynh hỏi.
"Vì ta đang bắt chước nàng ấy còn gì." Giọng nói đằng sau điềm nhiên cất lên.
Hiền huynh nghe vậy cười lớn.
Cười lớn rồi mắt nhìn trăng.
Lúc này ở trong những quán rượu.
Bách Nghiệp làng nhưng lại là đất của Dược huynh bên kia.
Khách tới khách đi như thác đổ.
Khai trương ngày ấy lắm khách rồi.
Trong quán rượu nơi tầng một.
Nơi đây lượng khách ăn rất nhiều.
Chủ yếu những người thu nhập thấp.
Chủ yếu khách nhân từ phương xa.
Một bàn rượu.
Có vài người đàn ông đang uống.
Họ nói họ cười với nhau.
Như thể đang say đắm trong vui vẻ.
Bỗng.
Một người đàn ông trộn bát của mình lên thì phát hiện những thứ không hay trong bát.
Vội gào lên cất tiếng nói:
"Phục vụ đâu thức ăn mà để những thứ giơ bẩn thế này à?"
Người phục vụ đang tấp nập trong công việc.
Nghe vậy thì nhíu mày nhưng chậm rãi tiến bước tới.
Nhỏ giọng điềm nhiên hỏi.
"Khách nhân tìm ta có việc gì?"
"Các ngươi để những thứ thế này trong bát ta à?" Người kia gào cất tiếng nói.
Phục vụ cúi đầu nhìn xuống.
Rồi lại điềm nhiên nhìn lên.
Nói.
"Vậy để ta đổi bát cho ngài."