Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 310: Nghi Ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 310: Nghi Ngờ


Nhưng khí thần còn yếu ớt.

Không cần viết nữa.

"Nhưng cái chúng ta không biết ở đây."

Lượng khách gấp đôi.

Mắt nhìn ra sau.

Chương 310: Nghi Ngờ

"Người, có thay đổi."

Tài huynh nhìn hai người Tạo Hiển trong phòng mà nói.

Lại một lần nữa khỏe mạnh lại.

"Thời gia có trang viên đẹp."

Như ra hiệu.

Tài huynh chắp tay đi lại trong phòng mà nói.

"Nay ta tổ chức một bữa tiệc."

Hai kẻ giữ một người.

"Con biết vì sao họ lại bị lôi ra không?"

Chỉ có mấy người đang ngồi.

"Lời huynh nói là đúng nhưng đúng ở người xưa." Tài huynh đáp.

Tài huynh nói.

Pha lẫn với tiếng người gào thét.

"Rõ ràng trong bát họ có thứ bất tịnh." Cậu bé ngây thơ hỏi.

"Song hỉ lâm môn đến tận nhà."

Thời gia nơi đây tất bật vô cùng.

Khiến cho Tạo công tử phải xem lại chính mình.

Ngồi giường lặng nghe tin họ báo.

Rồi lại nói tiếp.

"Chẳng lẽ là thuốc hết tác dụng."

Lúc này ở trong phòng của Dược huynh.

Mắt nhìn lên trần nhà.

Người nói người cười như chẳng tiếc thương.

Ba người cười.

Công lao của công chúa.

Nghênh đón phái đoàn là vị đệ tử với mái tóc đuôi ngựa buộc cao.

"Nhưng cân nhắc tình hình sức của Dược ngài đệ tử, vừa khỏi nên họ cũng chẳng muốn tổ chức tiệc xa."

Tin này nghe xong người điềm tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện lại bình thường như lúc trước.

"Tại sao lại là vu khống thưa ông?"

Những người xung quanh xem mà chẳng dám cản.

"Tạo gia nơi ấy có thể tổ chức."

Người ông lại điềm nhiên nói tiếp.

"Vì Cảng nên thân thiết với nhau."

Toàn đây trân bảo hiếm lạ.

"Tắm trong mây mưa, mắt thấy rồng?" Vị đệ tử với mái tóc đuôi ngựa buộc cao kia điềm nhiên đáp lại.

Họ bị lôi ra ngoài mà chẳng tiếc thương.

"Ta đi khắp nơi ta đã già, ta đi khắp nơi ta đã biết nơi đây."

Tài huynh nghe Tạo công tử nói.

Ngồi dậy.

"Các vị đã đến thật đáng mừng."

"Thế đời là vậy đấy con ạ." Trong khi cậu bé vẫn chưa hiểu lắm, ngơ ngác vẫn còn lộ trên mặt kia.

Tất cả im lặng.

Những người đệ tử còn lại nghe vậy liền hiểu, thoáng do dự, liền thôi.

"Nhưng tốt nhất gần nhà để không muốn đi nơi xa."

Mắt lờ đờ nhìn mọi người.

Ai ngăn che.

Dược huynh đọc tin tức.

"Đáng mừng."

Lặng lẽ.

Giờ.

"Vì cái cách họ nói như thể là tổ chức nơi đâu cũng được."

Theo sau là Tạo gia cha con cùng vô số người tùy tùng.

Đứng lên hành lễ chẳng lời nói.

"Dược huynh sau lần bệnh có thể biến mất đi sự ngông cuồng."

"Có thể vậy hoặc khác." Tài huynh nghe vậy đáp.

Rồi rời đi.

Song hỉ lâm môn.

"Có thể là giả thần giả quỷ phô trương ra."

Ở một bàn ăn có hai ông cháu.

"Dược huynh thần tốc phát triển."

"Là Dược huynh có thực sự thay đổi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Họ muốn tổ chức tiệc ở đâu?"

Thần tốc đến tai Dược đệ tử.

Của họ.

"Tổ chức ở Thời hay Thế gia đều được cả."

"Hoặc nói nhưng có nước cờ ngầm đằng sau."

"Tài ngài đệ tử người đưa tin nói rằng."

Một người nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi cho người cháu ăn xong.

"Đổi cái mẹ mày." Người đàn ông kia gào thét. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Người đi nhanh nhanh nói với họ."

Tiếng van xin.

"Theo tính cách của Dược huynh những chuyện này sẽ vung ra đao to búa lớn."

Nhóm người b·ị b·ắt hết cả.

Nơi phòng được đóng kín.

Nhanh hơn những gì mà người ta có thể biết.

Người phục vụ đảo qua ánh mắt của những người còn lại cũng vô cùng kiên quyết.

"Bồi thường biết chưa."

"Vậy cứ tổ chức đi."

"Ông đây muốn hoàn tiền."

"Tài đệ muốn mừng cho Dược huynh."

Rồi nói:

"Mà hành động cẩn thận hơn."

Tất cả đều là vây cánh.

Nhưng nghi ngờ hạt giống lại càng thêm phát triển.

"Thế đời là vậy đấy con ạ." Người ông nhìn người cháu điềm nhiên nói.

Chỉ gào thét ở ngoài thôi vì ở trong im lặng hết rồi.

Đến ngày tổ chức tiệc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có sân rộng có mọi thứ."

"Phất cờ khắp nơi để thiên hạ đều biết." Hiển huynh phân tích nói.

"Điều này cũng có thể là giả dối."

Thế điềm nhiên.

"Vậy thì tương kế tựu kế thôi phải không?"

Lắng lo trong lòng hạt giống đã được gieo.

"Bồi thường."

Một lúc sau.

Tin nhanh chóng truyền đến tai Tài huynh.

Rồi trầm lặng.

"Phù hợp với viễn cảnh của chúng ta."

Bá vương vị trí.

"Có thể."

"Dược huynh đang khỏe lại?" Tin này được truyền đến tai Tài huynh.

Hỏi lại.

"Mày đi đâu."

Khu chợ cái cách.

"Thời hay Thế là tùy lựa chọn của ai."

"Khu chợ này cũng chẳng mấy thơm."

Những người đằng sau chỉ cúi đầu.

"Mày lại đây."

"Không phải vì họ truy cầu mà muốn trở nên hoàn hảo, mà là vì sau lưng có dao, đi sai là ngã, nên họ mới bắt buộc, phải ép mình trở nên hoàn hảo nếu muốn sống ở nơi đây."

Ở trong quán ăn chuyện lại bình tĩnh lại.

Người ông nghe vậy lặng lẽ ăn nốt bát mì.

Tiếng âm thanh mà ai cũng quen thuộc.

Với thứ âm thanh quen thuộc.

Suy nghĩ.

Thì điềm nhiên đáp.

Lời nói thật được tường thuật gọn gàng.

Gật đầu suy nghĩ rồi nói luôn.

Có mấy người chậm rãi tiến đến.

Khó chịu thoáng chốc vì ai cũng hiểu lời nói kia.

Ngài đệ tử.

Người đàn ông kia thấy thế định đuổi.

"Nên Hiền huynh sẽ không nói dối."

Người ông nghe vậy điềm nhiên đáp trả lời cho cậu bé.

Ấy thế Dược huynh vẫn bình lặng.

Hai người Tài Hiển vui cười chắp tay nói.

"Đáng mừng."

Rồi rời đi.

Nhưng khó tránh khỏi trong đấy những lời dễ ghét.

Nhưng Tài nói ra với nghi ngờ.

"Nơi này ngày hôm nay đã vậy, ta không thể mãi nằm ở nơi đây, hãy giả tin giả ý tuyên bố rằng ta dần khỏe, gieo sự lo lắng, để ta tìm cách chuyển mình."

Nhìn xuống những cuộn giấy.

Không ai nói câu gì.

Vì ai cũng biết nõ sẽ được vang lên.

"Hiền huynh người nói thuốc phải mấy tháng."

Tất cả.

Của Dược ngài đệ tử.

Tài huynh tin tức thần tốc đến.

Một già một trẻ giống di dân.

"Giả thần giả quỷ chăng?" Hiển huynh nghi ngờ nói.

Phái đoàn Tạo gia đến nơi rồi.

Bàn ăn lại được dọn.

Dược huynh tiều tụy ngồi dậy.

Tạo công tử cúi đầu hành lễ vâng mệnh.

Sức ảnh hưởng.

Báu vật được bưng trên tay.

"Ta mới khỏi bệnh nên cũng chẳng muốn đi xa."

"Đành phải tổ chức tiệc xa ở Thời hay Thế gia cũng được."

"Thôi được."

Xong.

"Ngã mạn."

Nhất là họ mừng cho vinh quang.

Dẫn đầu là Tài Hiển hai người đệ tử.

"Mừng Dược huynh song hỉ lâm môn."

"Đầu bếp nơi đây không thể nào có sai lầm được, vì nếu họ có sai lầm kết cục của họ cũng như nhau."

Nắm lấy cây gậy.

Dược huynh im lặng suy nghĩ, rồi mới nói.

Người kia đáp.

"Vâng ạ." Người cúi đầu hành lễ nói.

Chẳng mấy chốc tối muộn cũng đến.

Lá cờ đầu.

"Đoàng." Tiếng âm thanh kỳ lạ của thứ gì đó được vang lên.

"Nhưng nếu Dược huynh thực khỏe lại chẳng có lợi cho đôi ta."

Hành lễ rồi liền đi thôi.

Chậm rãi lau miệng rồi mới nói.

"Dược huynh đâu sao không thấy?" Hiển huynh cất tiếng hỏi.

"Vậy chúng ta cũng phải chúc."

Tài huynh hỏi.

Họ mừng cho mọi thứ chứ.

"Đoàng." Lại một tiếng nữa.

Bỗng người cháu nhìn quanh cất tiếng hỏi.

"Vu khống người thường có kết cục không tốt."

Thấy người đến chắp tay liền nói.

Rồi rời đi.

Đến nơi.

Đây chuyện gì.

Hất văng cái bát.

"Thưa ông tất cả là thế nào?"

"Hành theo những gì chúng ta đã bàn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 310: Nghi Ngờ