Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 311: Chán Đời
"Trước còn nghi ngờ."
"Giờ ta chắc chắn."
"Dược huynh khỏi bệnh."
Tài huynh nói rồi cười lớn.
Vị đệ tử với mái tóc buộc cao kia.
Không nói.
Chỉ mỉm cười.
Ra tay làm dấu.
Mời họ đi vào.
Ra tay làm hiệu.
Mời vào nơi đây.
Phái đoàn đi vào.
Ai cũng nụ cười.
Không ai dám khác.
Hai người đệ tử một tóc dài một tóc gọn gàng đi tới với Tài Hiển hai người chào hỏi với nhau.
"Từ đây để hai ta đến tiếp." Một người trong hai đối với vị đệ tử buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười mà nói.
Vị kia thấy vậy cũng chẳng dây dưa.
Thấy liền mỉm cười.
Rồi rời đi.
"Hai vị đệ tử."
"Tạo gia chủ."
Thời Thế hai vị đương nhiệm gia chủ.
Sánh vai với nhau đến mà hành lễ chào kính cẩn đối với hai người đệ tử nói.
Sau mới đến Tạo gia chủ hành lễ như bình thường.
Người.
Chẳng ai phản cảm.
"Tạo công tử thần uy cái thế, một đời này lại có phong phạm như đời xưa."
"Không, chỉ sợ là sóng sau xô sóng trước."
"Tạo công tử giờ là con hơn cha."
"Tạo gia lấy ngàn năm phúc phận."
Thế gia chủ nhìn Tạo công tử ngưỡng mộ mà nói.
"Thế gia chủ lời vàng tiểu bối xin nhận." Tạo công tử nghe vậy khiêm tốn một mặt như thế không để ý cúi đầu hành lễ mà nói.
Tạo gia chủ không nói.
Chỉ hướng về hai vị gia chủ kia.
Hành lễ chào hỏi.
Khi ba vị đệ tử tụ đủ cả.
Lúc này Tạo gia chủ mới cúi đầu.
Hành lễ đối với ba vị đệ tử.
Tối.
Người đã ngồi ghế bàn đủ cả.
Có người.
Mới đến.
Gọn gàng thanh lịch.
Truyền thống y phục của Thời gia.
Thời công chúa bước ra.
Bước làm nhân vật chính.
"Hai vị đệ tử."
"Tạo gia chủ."
"Tạo công tử."
Nàng đối với khách nhân hành lễ trước.
Rồi mới hướng về người nhà.
Ba người đệ tử điềm nhiên.
Thời Thế hai gia chủ tĩnh lặng.
Thời Thế hai công tử điềm tĩnh.
Chuyện như thể rất bình thường.
Rồi bữa tiệc bắt đầu.
Tài huynh ngồi một bàn.
Cùng mâm với Hiển huynh và ba người đệ tử.
Lúc này nhìn nhân vật chính.
Tài huynh mới khẽ cười rồi hỏi:
"Phe cánh của Dược huynh tuy nhiều mà ít."
"Hoặc."
"Thích lấy thấp gọi cao."
Ba người kia nghe liền hiểu nhưng làm như không để ý.
Lúc này Tạo gia chủ mới chậm đến.
Cúi đầu thì thầm vào tai của Tài huynh.
"Thưa ngài đệ tử."
"Giờ lành đã đến."
Tài huynh gật đầu.
Điềm nhiên đáp lời kia.
"Vậy ông đọc đi."
Tạo gia chủ vâng mệnh kính cẩn hành theo.
"Nay tiệc mừng đã dựng."
"Nay để mừng cho việc Dược ngài đệ tử bệnh đau lại khỏi."
"Nay để mừng cho việc Dược ngài đệ tử buôn may bán tốt."
"Nay để mừng cho Thời gia sinh người con gái tốt."
"Nay Tài ngài đệ tử."
"Nay Hiển ngài đệ tử."
"Dâng cho Dược huynh."
"Chút quá mừng."
"Tiền bạc lụa là."
"Ở đây đủ cả."
"Cũng có phần riêng."
"Tặng cho Thời tiểu nữ."
"Vì cảm mến."
"Vì cảm tạ."
"Tài năng của người."
"Đã làm sáng lên Vì Cảng vốn rực rỡ."
"Đã làm lu mờ đi."
"Hữu Mỏ ánh sáng bên kia."
Khi người đọc xong.
Lụa là được mang tới.
Ba người đệ tử nhận thay phần Dược huynh.
Còn phần của Thời tiểu nữ.
Được mang đến tận tay nàng.
Sự vui mừng không thể giấu nổi trong ánh mắt.
"Vậy để chúng ta mang đến cho Dược ngài đệ tử."
Ba người nhìn đống lụa là tiền của.
Điềm nhiên nói.
"Vậy huynh mang đi giẫu sao Dược huynh không thể đến." Tài huynh điềm nhiên đáp.
"Chưa thể không phải không huynh nói nhầm." Vị đệ tử với mái tóc buộc cao như đuôi ngựa nghe vậy điềm nhiên đáp.
"Phải ta nói nhầm." Tài huynh nghe vậy thì cười nói.
Rồi ba người cũng chẳng để ý.
Để hai người mang đi.
Một người ở lại.
Rồi rời đi.
Hai người mang đi.
Nhìn đống lụa là trân bảo.
Thì thoáng chút cau mày.
Rồi điềm nhiên nói.
"Chia rẽ chia cách đúng là tiểu mưu."
"Nhưng lúc này nó hiệu nghiệm."
"Thoáng vậy phải không." Vị đệ tử còn lại nghe vậy thì đáp.
Khí được dùng để mang một đống đồ đạc.
"Chia cho Dược huynh, chia cho Thời tiểu nữ."
"Mà lại quên mất ba người."
"Đối với chúng ta cũng chẳng phải trân quý chi vật."
"Nhưng lời này lại ý khác."
Người kia nghe vậy thì đáp.
"Phe cánh chúng ta mạnh."
"Nếu điều ấy là thật."
"Thì chúng ta đoàn kết."
"Ai thắng lại được đây."
"Dù không người mạnh nhất."
"Hai khó địch được một."
"Cảm ơn tấm lòng của hai ngài đệ tử."
"Cảm ơn tấm lòng của Tạo gia gia chủ cùng Tạo gia."
"Nhưng tiểu nữ có ngày hôm nay cũng đều là do Dược ngài đệ tử ghi nhận."
"Món quà này phải dâng cho đúng người kia."
Thời công tử lên trước đối với Tạo gia chủ cùng hai vị đệ tử hành lễ cúi đầu.
Thời tiểu nữ không nói.
Thoáng chút không cam lòng.
"Lụa là của người ý người quyết." Tài huynh bắt được ánh mắt, điềm nhiên nói.
Do dự.
Muốn.
Lại thôi.
Dù là Thời gia công chúa.
Nhưng lần đầu tự tay kiếm được báu vật.
Muốn bỏ cũng đau lòng.
"Tiểu nữ ngày hôm nay có được là nhờ ngài đệ tử."
"Trân bảo tặng cho tiểu nữ."
"Tiểu nữ tự tay dâng người." Thời tiểu nữ điềm nhiên đáp.
Buông tay.
Những người còn lại vẫn bình lặng.
Chẳng ai vì thế biến đổi nhiều.
Bữa tiệc cứ thế mà tiếp tục.
Chẳng ai có mấy điều đổi thay.
Tối muộn.
Tiệc vui.
Thì cũng tàn.
Người.
Đến.
Rồi cũng đi.
Ai không thuộc nơi đây.
Đều về nơi người đấy.
Tất cả người về hết.
Còn mình Tạo công tử.
Đang dạo bước trên con đường.
Nơi phía xa gần hồ nước.
Là Thời gia công chúa.
"Có chuyện nào khiến muội vì thế mà phiền lòng." Cài lấy bông hoa đẹp nhất trên mái tóc của người.
Tạo công tử điềm nhiên khẽ nói.
"Huynh biết rồi còn hỏi." Thời công chúa nghe vậy thì đáp.
Hái bông hoa xuống khỏi mái tóc.
Ngắm nhìn nó trong vòng tay.
"Ta nào có biết muội nói cho ta." Tạo công tử nghe vậy thì nói.
Đồng thời ngồi xuống cạnh người.
"Cứ làm trò." Nàng khẽ mắng.
"Vậy muội nói đi." Tạo công tử cười nói.
Nắm lấy trong tay.
Rồi lia đá trên mặt nước.
Thời công chúa nghe vậy thì nói.
"Là do họ không công nhận ta." Thời công chúa thoáng khó chịu nói.
"Chẳng phải họ công nhận muội rồi sao?" Tạo công tử điềm nhiên đáp.
"Không, không phải mà là do họ nói là nhờ có Dược ngài đệ tử ta mới vậy." Thời công chúa nói.
"Nhưng chẳng phải nhờ Dược ngài đệ tử cơ hội của muội mới đến." Tạo công tử tiếp tục điềm nhiên đáp.
"Không, không." Thời công chúa muốn nói muốn thanh minh.
Nhưng chẳng nghĩ được gì nữa, lại phình mồm trợn má.
"Huynh trêu ta."
Chân định sút.
Tay định đẩy.
Nhưng bị người bắt lại.
"Sẽ còn trêu nhiều nữa."
Tạo công tử điềm nhiên nói.
Nhưng chân định đi thì trượt ngã.
Ôm nàng vào lòng hắn lấy thân mình che đau.
Nhưng khi thân nằm với đất thì lại xoay nàng úp xuống.
Hai tay giữ lấy người ở bên trên.
"Huynh làm gì mau thả." Thời công chúa có chút bực bội nói.
Nhưng Tạo công tử cứ như thể chẳng thèm nghe.
Cúi đầu quanh sang chẳng muốn nhận.
Tay nắm giữ lấy người ép hôn.
"Huynh thả ra."
"Thả ra nhanh."
Nàng giẫy giụa.
Cố thoát ra.
Chỉ kịp thét.
Nhưng Tạo công tử như điếc.
Hôn xong xé áo đến chuyện rồi.
"Huynh điên rồi."
"Mau thả ta ra mau."
"Ở nơi sông suối này không phải là nơi người có thể làm chuyện đấy."
"Huynh không thả tha sẽ kêu lên."
"Muội kêu, muội xấu mặt."
"Dù sao ta sẽ chịu trách nhiệm đến chọn đời." Tạo công tử điềm nhiên nói.
"Ta khinh."
"Nam nhân nói câu đấy là nam nhân lừa."
"Lừa hay không phải thử mới biết." Tạo công tử điềm nhiên nói.
"Hét hay không thử mới biết được." Thời công chúa giẫy giụa cất tiếng.
Áo được cởi xuống.
Đồ cuộn tròn vào.
Người vừa cất tiếng.
Muốn hét.
Áo bịt vào.
Giờ chỉ còn có thể trừng mắt.
Tay chân giẫy giụa cố thoát ra.