Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 312: Người Vật?

Chương 312: Người Vật?


Người không thể thoát.

Nơi không hợp.

Nhưng thực chẳng muốn thoát.

Cuối cùng.

Một đoạn đêm dài cứ thế trôi qua.

Nằm trên bờ sông suối.

Hai người tựa vào nhau.

Thực một người tựa một.

"Tại sao ta lại không được như anh trai."

"Ta so với anh ấy cũng cống hiến rất nhiều mà."

"Hay là bởi vì ta là nữ."

"Rốt cuộc là vì sao?"

"Họ công nhận anh ấy mà không công nhận ta?"

Người tựa người vào nhau.

Chẳng biết nói với ai.

Chẳng biết nói điều gì.

Chỉ biết nói có lẽ.

Người đang nói với trăng?

"Thời đại đã qua."

"Lý do đấy."

"Chỉ còn hợp cho những kẻ thua cuộc lý luận."

Tay nhỏ gõ vào ngực chắc.

Người nam khẽ kêu đau.

Người nữ phình mồm trợn má.

Rồi cũng lại.

Bình thường.

Yên tĩnh.

"Vậy huynh nói vì sao ta lại không được như anh ta?"

"Không được sự công nhận." Người nữ hỏi.

Người nam nghe vậy bật cười.

Cười lớn.

"Huynh cười cái gì."

"Cười rồi thì nói đi."

Người nữ thoáng giục nói.

Có vẻ như con tim đã dần giao cho người.

"Muội là Thời gia công chúa, là viên ngọc quý của Thời gia, giờ lại còn bộc lộ ra ánh sáng đến muôn vàn, muội sinh mà cao quý, trí lại cao minh, từ nhỏ đến lớn, số phận đã định sẵn cho muội là người hơn người, là kẻ sung sướng đạp lên những kẻ thống khổ khác, mà giờ kẻ sung sướng ấy lại đang đau khổ vì không được người ta công nhận mình."

Nói xong người nam tử lại cười.

Người nữ phồng mồm thoáng khó chịu.

Tay nhỏ lại đập xuống ngực rồi nói.

"Thì sao."

"Người có tham muốn rồi ta muốn nữa chứ."

Xong bình thường.

Tự hỏi.

"Nhưng chẳng phải lạ sao?"

"Anh ta cũng là thế, cũng sinh ra như ta, trí cũng cao minh, số phận đã định sẵn là người hơn người, tất cả mọi thứ đều hướng về anh ấy mà phủ phục, nhưng tại sao anh ấy lại hơn ta được sự công nhận, mà ta không?"

"Nó phải có lý do ở đây chứ."

"Là tuổi tác hơn nhau, là con trưởng, là con trai, hay là cái gì?"

Người nữ nói.

Tự hỏi nhiều điều.

Người nam nghe.

Nghe rồi im lặng.

Mắt nhìn trăng.

Mà chẳng nói.

"Huynh nói xem."

Người nữ nhìn người nam gõ tay xuống ngực rồi nói.

"Muội thực muốn nghe sao."

Người nam im lặng.

Rồi nói ra.

Nói ra.

Ngữ điệu thay đổi.

Dẫn lên sự tò mò.

"Muốn."

Người nữ điềm nhiên đáp.

Người nam im lặng rồi trả lời.

"Là vì anh trai muội, huynh ấy có một thứ muội không có."

"Ta làm thế nào để có thứ đấy?" Người nữ hỏi.

Người nam nghe vậy từ nghiêm túc sang bật cười.

"Muội đúng là không giống người bình thường đấy."

"Nếu ta là người bình thường thì ta đã không phải Thời gia công chúa." Người nữ đáp lại.

"Vậy huynh trả lời đi." Tay nhỏ lại gõ vào ngực một lần nữa.

"Muốn vươn lên cao phải bỏ một thứ xuống."

"Anh trai muội huynh ấy đã bỏ một thứ rồi vươn cao."

Người nam kia điềm nhiên nói.

Trong ánh mắt lại có những hồi ức sâu xa.

"Bỏ thứ gì? Người nữ càng thêm tò mò.

Thấy nhưng cũng chẳng mấy để tâm.

Quan tâm hơn là điều khác.

Nên cất tiếng hỏi.

Người nam thấy vậy thì bật cười.

"Muốn ta nói cũng được."

"Nhưng muội phải giúp ta một chuyện."

Người nữ nghe vậy thì cau mày.

Xong mới nói.

"Chuyện gì."

"Trong khả năng ta sẽ cố giúp."

Người nam cười.

Lấy ra từ áo một tờ giấy.

Một cây bút nữa.

Đưa cho người nữ đọc.

Người nữ cầm.

Đọc.

Xong cau mày.

Trả lại.

Nói.

"Huynh muốn ta bán đứng gia tộc."

"Không hẳn." Người nam đáp.

"Chuyện này là bán đứng gia tộc." Người nữ hơi lớn giọng đáp lại.

"Nếu ta ký vào tờ giấy này."

"Thời gia trên dưới người đều sẽ bị ngài đệ tử g·iết sạch."

"Tất cả hơn ngàn vạn mạng người sẽ vì một chữ ký của ta mà c·hết."

"Nên ta không thể làm được điều này."

Người nữ kéo lấy y phục.

Bỏ xuống tờ giấy.

Định đi.

Thì người nam nắm lại.

"Nhưng còn cái tình của chúng ta."

"Nó không đủ một chữ ký?" Người nam hỏi.

"Mấy năm chi tình chỉ vì một khoảng khắc lợi dụng." Người nữ nghe vậy đáp.

Người nam im lặng.

Tay vẫn không buông.

Rồi nói.

"Muội còn nhớ những gì ta đã từng hứa với muội."

Người nữ nghe.

Im lặng.

Rồi nói.

"Huynh hứa rằng sẽ mãi thương yêu ta."

"Huynh hứa rằng sẽ luôn bảo vệ ta."

"Huynh hứa rằng sẽ không bao giờ làm thương tổn ta dù chỉ là một chút."

"Vậy ta là con người thế nào?" Người nam nhìn người nữ rồi hỏi.

Người nữ im lặng.

Rồi nói.

"Hai lời hứa đầu thì đáng tin cậy, còn lời hứa thứ ba, một chút đấy, là hơi nhiều."

Người nam nghe vậy thì thoáng cười.

"Nhưng ta không thể làm vậy."

"Chữ này ký xuống."

"Ta sẽ bán cả gia tộc."

"Vậy muội phải luyến tiếc họ vì cái gì?" Người nam nói.

"Họ đã bao giờ suy nghĩ vì muội chưa?"

"Họ đã bao giờ công nhận cho muội?"

"Hay cho dù muội có tài năng đến mấy."

"Hay cho dù những gì muội làm có vĩ đại mà ai cũng thấy."

"Muội cũng chỉ là cái đuôi là bóng mờ của Thời công tử vĩ đại."

"Còn ta."

"Duy mình ta."

"Là người thực lòng công nhận muội."

"Suốt đằng đẵng năm tháng dài."

"Mấy năm trời không quản ngày mưa nắng."

Duy mình ta?

Người nữ nghe.

Im lặng.

Rồi nói.

"Nếu ta đặt bút ký."

"Mấy nghìn mạng người sẽ phải c·hết."

"Ta cần phải suy nghĩ."

"Thêm thời gian."

Rồi giựt tay.

Bỏ đi.

Người nam đứng lặng.

Không đuổi theo.

Không bước tiếp.

Chỉ nhìn.

Vì một con cáo già.

Một thợ săn giỏi.

Đều hiểu một nguyên tắc.

Kéo được.

Là buông.

Đôi khi phải giữ cho thật chắc.

Đôi khi tay nắm phải biết buông.

Vì một thợ săn giỏi sẽ biết.

Lòng người đã dao động.

Tòa tháp cao đổ rơi.

Thời gia công chúa đi đêm muộn.

Điều này.

Thị vệ nhìn thấy.

Nhưng cứ làm như không biết.

Ai cũng như đang làm vẻ khác.

Mang cho người thiếu vắng sự quan tâm.

Về tới nhà.

Tắm cho thật sạch bùn đất bẩn.

Trong đầu suy nghĩ thật nhiều thứ.

Khi về phòng ngủ vốn ngăn nắp.

Đầu óc như thế không gọn gàng.

Nàng thức trắng đêm không ngủ được.

Thời gian cứ thế chẳng đợi chờ.

Đến bữa ăn sáng.

Ngồi vào bàn ăn.

Nàng được ăn cùng.

Thời gia công tử.

Lúc này nàng nhìn.

Lúc này nàng ngó.

Thấy người lặng ăn.

Nàng cũng vẫn vậy.

Sau.

Nàng mới cất tiếng.

Khi đã ăn xong.

Hỏi.

"Anh, huynh."

"Rốt cuộc."

"Để vươn lên."

"Người phải bỏ thứ gì xuống?"

Thời công tử nghe.

Điềm nhiên ăn.

Nhai xong miếng.

Rồi đáp lời.

"Để vươn lên người phải bỏ một thứ xuống."

"Đó là thứ gì?" Thời công chúa hỏi.

Thời công tử im lặng ăn.

Thời công chúa lại hỏi tiếp.

"Thế huynh đã bỏ được thứ ấy xuống chưa?"

"Ta đã chôn thứ ấy xuống đất từ lâu lắm rồi." Thời công tử đáp.

"Thứ ấy là vật gì?" Thời công chúa hỏi.

Thời công tử im lặng.

"Là món đồ?"

"Hay là con người?"

"Nếu là món đồ thì nó là vật gì?"

"Vuông tròn to bé?"

"Nếu là con người thì nó là người nào?"

"Trai gái nam nữ?"

Thời công chúa liên tiếp hỏi.

Sự tò mò.

Đã dẫn lối ai kia.

Thời công tử vẫn điềm nhiên dùng bữa.

Ăn xong cơm.

Thời công tử mới đáp lời.

"Nó chẳng phải người."

"Cũng chẳng phải vật."

"Phải bỏ nó xuống."

"Mới vươn được cao."

Nói rồi.

Điềm nhiên lau miệng.

Chậm rời đi.

Để lại Thời công chúa.

Trong phòng.

Chương 312: Người Vật?