Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 313: Muộn Màng

Chương 313: Muộn Màng


"Ngươi có biết muốn vươn lên cao phải bỏ xuống thứ gì."

Ngồi trong phòng làm việc.

Trí không ở nơi đây.

Thời gia công chúa.

Với núi việc trước mắt.

Khoan thai.

Nhìn người tì nữ trẻ.

Mà hỏi.

Người tì nữ nghe.

Im lặng.

Rồi đáp.

"Thưa công chúa, vấn đề này."

"Hạ nhân nghĩ."

"Người nên hỏi những người đã vươn lên."

Thời công chúa nghe liền khẽ cười.

Tiếng cười vang lên trong gió.

Như tiếng đàn.

Của ai đây.

"Vậy nếu ta muốn vươn lên thì phải bỏ xuống thứ gì?" Thời công chúa hứng thú nhìn người tì nữ mà hỏi.

Người tì nữ nghe.

Nghe rồi im lặng.

Người không thúc d·ụ·c.

Mặc cho người nghĩ.

Rồi người nô bộc ấy đáp:

"Công chúa chuyện đời, nô bộc không dám nghị luận."

Thời công chúa nghe liền thoáng cười.

Không hỏi tiếp về chuyện ấy.

Vì hỏi tiếp.

Chỉ là làm khó ai đây.

Rồi nàng lại hỏi.

"Vậy còn ngươi."

"Ngươi muốn vươn lên."

"Phải bỏ xuống thứ gì."

Người tì nữ nghe.

Nghe rồi lại im lặng.

Để suy nghĩ.

Nghĩ rồi mới nói.

"Thưa công chúa."

"Tì nữ muốn vươn lên."

"Phải bỏ xuống thân phận này."

"Một tì nữ chẳng phải đã rất cao." Thời công chúa hứng thú hỏi.

"Nhưng muốn vươn lên phải bỏ thân phận này xuống." Người tì nữ đáp.

Thời công chúa khẽ cười.

Chiều chiều.

Khi công việc đã xong xuôi.

Thời công chúa ngồi lặng.

Ở nơi sân diễn võ.

Thời gia đội trưởng.

Người có tài văn võ.

Đang huấn luyện lớp trẻ.

Mà chẳng buồn rầu gì.

Lúc này.

Thời công chúa mới nhìn người ấy mà hỏi.

"Thời đội trưởng anh có vì điều này mà buồn chán."

Thời đội trưởng nghe vậy liền quay lại.

Nhìn Thời công chúa cười mà nói.

"Nếu vì điều này mà buồn chán, nó đã hiện trên mặt ta."

Nói rồi anh cười lớn.

Rạng rỡ.

Nhưng lại như ánh chiều tà.

Cùng nhau.

Đối lập.

Mà lại hợp.

Đám trẻ hăng máu khi thấy công chúa đẹp.

Giống con chim khoe cánh.

Chúng đang thể hiện hết tài năng của mình.

"Hiệu suất của chúng hôm nay sẽ tốt hơn đấy." Thời công chúa nhìn đám trẻ trêu cười nói.

"Đám trẻ là vậy."

"Thấy gái đẹp là phải thể hiện ra." Thời đội trưởng nghe vậy cười rồi nói.

"Thế chúng mới là trẻ con chứ."

Thời công chúa nghe vậy cũng cười.

"Thời đội trưởng." Khi ánh chiều tà.

Thoáng đỏ một vùng trời.

Thời công chúa cất tiếng.

Nói với Thời đội trưởng.

"Vâng công chúa." Thời đội trưởng nghe vậy điềm nhiên đáp.

"Anh nói xem người muốn vươn lên phải bỏ xuống điều gì?"

Thời đội trưởng đang uốn nắn cho đứa trẻ.

Nghe lời liền yên tĩnh.

Rồi cất tiếng.

"Muốn vươn lên."

Suy nghĩ.

"Người muốn vươn lên."

"Phải bỏ xuống sự lười biếng."

"Một hạt giống dù có tốt đến mấy."

"Nếu không có sự chăm chút cẩn thận từ mọi mặt."

"Cũng."

"Chỉ là một sự phí phạm."

"Trẻ con cũng như hạt giống."

"Sinh."

"Là hạt giống tốt cho văn võ."

"Nhưng không luyện tập."

"Chẳng chăm chỉ."

"Cuối cùng."

"Cũng sẽ là bỏ đi."

"Anh không nghĩ thiên tài một bước bước ngàn dặm?" Thời công chúa nghe vậy hỏi.

"Có." Thời đội trưởng đáp.

"Ngàn dặm thiên tài một bước."

"Người thường.

"Cũng có thể ngàn dặm bước đi."

"Nhưng nó tốn thời gian và công sức." Thời công chúa nói.

"Nhưng chắc chắn sẽ thắng cuối con đường." Thời đội trưởng đáp.

"Trên đời này đâu phải chuyện gì cứ cố gắng là thành công." Thời công chúa nói.

"Nhưng cố gắng mới có thể thành công được." Thời đội trưởng trả lời.

"Đời chẳng có gì là công bằng cả." Thời công chúa nói.

"Đời vốn dĩ chẳng công bằng." Thời đội trưởng đáp.

"Nơi nào cũng vậy."

"Dù có là Hữu Mỏ bên kia."

"Tuyên bố công bằng."

"Cuối cùng."

"Nơi nào."

"Tài phú cũng nằm trong tay những kẻ phú quý." Thời công chúa nói.

"Cuộc sống tầm thường vốn khó."

"Nhưng cố gắng."

"Mới có thể sinh tồn."

"Sinh tồn."

"Ắt có ngày vươn lên." Thời đội trưởng điềm nhiên đáp.

"Nhưng vươn lên cũng có thể ngã xuống." Thời công chúa đáp lại.

Thời đội trưởng cười, nói:

"Vậy nó mới là đời chứ."

Thời công chúa nghe.

Nghe rồi nói.

"Huynh cũng chỉ giống như họ."

"Trao cho chúng ta hi vọng."

"Thực chất."

"Chẳng có đâu."

Thời đội trưởng nghe vậy đáp.

"Nhưng hi vọng mới là thứ để chúng ta vươn lên."

"Chẳng phải vậy."

Rồi cười.

Thời công chúa nghe.

Chẳng nói.

Lặng ngắm hoàng hôn.

Lặng ngắm chiều tà.

Buổi tối.

Thời công chúa rời đi.

Những đứa trẻ tập luyện đã mệt mỏi.

Thời đội trưởng theo chúng nó đi chơi.

Buổi tối.

Thời công chúa trên đường.

Lặng lẽ.

Chẳng ai với.

Có một người gia lão.

Đi đối diện nơi kia.

Đêm tối gặp mặt nàng.

Lúc này.

Nàng nhìn người trưởng lão ấy.

Vốn định chào.

Nhưng.

Khi chào.

Rồi đi.

Nàng lại nghĩ.

Rồi xoay người gọi lại.

"Thưa ngài." Thời công chúa gọi.

Vị gia lão ấy nghe vậy thì quay lại.

Nhìn Thời công chúa.

Giống như trưởng bối nhìn hậu bối trong nhà.

Hiền từ mà nói.

"Vâng thưa công chúa."

Thời công chúa thấy vậy.

Có những lời vốn định nghĩ.

Nhưng rồi thôi.

Lại hỏi.

Điều khác.

"Ngài đi đâu vào giờ khuya đêm tối?"

Thời gia lão nghe vậy thì điềm nhiên.

Từ tốn.

Rồi nói.

"Ta đã làm xong những việc một gia lão trong gia đình phải làm vào ngày hôm nay."

"Giờ đã là đêm khuya."

"Cũng đến lúc nên về nhà ngủ."

"Liệu ngài có thể dành chút thời gian cho tiểu nữ?" Thời công chúa lễ phép hỏi.

"Vâng thưa công chúa."

"Bất cứ khi nào ngài cần." Thời gia lão không chút mệt mỏi.

Điềm nhiên hiền từ mà nói.

"Công chúa đang có việc phiền não trong lòng?" Thời gia lão chậm rãi hỏi.

Thời công chúa nghe liền gật đầu.

Thành thật nói.

"Vì một câu hỏi."

"Ta không biết trả lời."

"Vậy công chúa cứ nói."

"Lão già này không thông minh như công chúa."

"Nhưng được cái sống lâu rồi."

"Chắc."

"Giải đáp được lời phiền lòng."

"Vậy con hỏi." Thời công chúa nói.

"Thỉnh công chúa." Gia lão đáp.

Đứng trước vị gia lão này.

Thời công chúa.

Giống.

Như là tiểu bối gặp tiền bối.

Lúc túng.

Bối rối.

Ngượng ngùng.

"Người muốn vươn lên cao."

"Rốt cuộc phải bỏ thứ gì xuống?"

Thời công chúa hỏi.

Gia lão nghe.

Chẳng mấy mà bất ngờ.

Điềm nhiên đáp.

"Quả nhiên là câu hỏi này."

"Sao ngài lại biết trước mà nói lời quả nhiên?" Thời công chúa nghe vậy nghi hoặc hỏi lại.

Thời gia lão nghe vậy điềm tĩnh liền đáp.

"Vì cùng một câu hỏi này."

"Nhiều năm trước."

"Thời công tử đã hỏi và tự trả lời trước mặt ta."

"Nhiều năm sau."

"Thời công chúa hỏi nhưng không trả lời được ngay bây giờ."

"Ngay khi huynh ấy hỏi huynh đã trả lời được?" Thời công chúa nghi hoặc.

Thời gia lão gật đầu.

"Vậy huynh ấy đã trả lời là điều gì?"

"Huynh ấy đã bỏ thứ gì xuống?"

"Bỏ xuống thứ gì để có thể vươn cao?"

Gia lão nghe vậy liền từ tốn.

Từ tốn lắng nghe.

Từ tốn đáp lời.

"Giống như vô số người lãnh đạo khác."

"Thời công tử muốn vươn cao."

"Chỉ bỏ xuống một thứ đơn giản."

"Nhưng thứ đơn giản ấy là gì?"

"Là thứ gì mà huynh ấy có thể vươn cao?"

"Không phải người."

"Cũng chẳng phải vật."

"Rốt cuộc là huynh ấy đã bỏ thứ gì để vươn cao?"

Thời gia lão nghe.

Nghe.

Mà điềm tĩnh.

Lắng nghe toàn bộ.

Rồi chậm đáp lời.

"Câu hỏi đấy."

"Phải là mình tự trả lời."

"Trả lời được nó."

"Mình mới có thể vươn cao."

"Xưa kia."

"Thời công tử làm được."

"Ngày nay."

"Thời tiểu nữ cũng làm được cái chuyện giản đơn."

Thời gia lão nói xong.

Hành lễ.

Chậm đi mất.

Chương 313: Muộn Màng