Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 314: Muốn Nói

Chương 314: Muốn Nói


Để mặc Thời công chúa một mình ở nơi đây.

Lặng nghĩ.

Sự so sánh.

Lúc cuối cùng.

Khiến cho nàng.

Giữa người với người.

Cảm thấy kém cỏi.

Giống như cố gắng.

Mà chẳng thể thoát khỏi bóng mờ của ai kia.

Thân ảnh kia trong đầu nàng chở nên vĩ ngạn.

Nàng không về ngủ ngay.

Mà lại dạo bước trong đêm tối.

Đêm tối Thời gia thị vệ ở.

Chỉ cần không đánh nhau.

Nàng không m·ất m·ạng rồi.

Lúc nàng đang dạo bước trong đêm.

Thời gia chủ điềm nhiên chậm tới.

Ánh mắt uy nghiêm.

Cao thượng nhìn xuống.

Tiểu nữ rụt rè.

Nhưng không lùi bước.

"Tại sao đêm rồi con không ngủ?"

"Thưa gia chủ, đêm rồi không ngủ vì nghĩ nhiều điều."

Một người hỏi.

Một người đáp.

Một bên uy nghiêm.

Một bên rụt rè.

Thời gia chủ nghe rồi nhìn.

Chẳng cần hỏi cũng biết.

Kinh nghiệm sống của ông đã đủ để ông có thể thấy được đối phương đang nghĩ rầu gì trong lòng.

"Chẳng có gì là chắc chắn."

"Chẳng có gì là vĩnh viễn cả."

"Nhưng nếu con không bỏ được thứ kia xuống."

"Vậy thì con vĩnh viễn là cái bóng của Thời công tử."

"Dù cùng một cha một mẹ sinh ra."

"Tài năng như nhau chẳng khác."

"Nhưng người bỏ được thứ ấy còn con không."

Thời gia chủ uy nghiêm nói.

Nói rồi rời đi.

"Tiểu bối thụ giáo."

Thời công chúa cúi đầu.

Giống như đứa bé con sau khi bị trưởng bối nạt nộ.

Ấy lại lon ton chạy về phòng.

Nhưng trên đường đi nàng thấy được.

Đám trẻ con đang trò chuyện với nhau.

Có vẻ ngày mai chúng được nghỉ.

Vì đêm rồi có mấy ai ngủ đâu.

Một hai đứa đang tụ tập với nhau để trò chuyện.

Chúng nói nhiều điều.

Nhưng khi nàng đến.

Trùng hợp chúng bàn một vấn đề nói:

"Nghe nói người hôm nay đến và xuất hiện ở nơi chúng ta tập luyện là Thời công chúa."

Đứa trẻ bên cạnh nghe vậy ngạc nhiên nói:

"Cái người đẹp đẹp ấy là Thời công chúa á?"

"Liệu có phải không?"

Đang núp ở một chỗ Thời công chúa nghe vậy thì thoáng cười.

Hai đứa trẻ trò chuyện chưa bao giờ hấp dẫn nàng cả.

Nhưng đêm nay khi hai đứa nói về nàng nó lại kích thích trí tò mò của nàng.

Nên nàng chọn dừng lại mà lắng nghe.

"Phải."

"Ta nghe nói là thế."

"Hơn nữa Thời đội trưởng cũng liên tục đối với người ấy gọi là Thời công chúa, công chúa còn gì."

"Ở cái làng Vì Cảng này bây giờ làm gì có ai gọi là Thời gia công chúa ngoài vị kia đâu."

"Ừm đúng." Đứa trẻ bên cạnh nghe vậy gật gù.

Thời công chúa nghe vậy có hứng thú.

"Nhưng ta nghe phụ thân ta nói rằng."

"Thời gia công chúa cũng chỉ là may mắn nếu so với những vị kia." Đứa trẻ nói.

"May mắn thế nào?" Đứa trẻ bên cạnh hỏi.

"Cha ta nói, nếu so sánh, Thời gia công chúa được hưởng hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa, khi mới trưởng thành thì ngài đệ tử tới, ngay khi cần cơ đồ để dựng nên tên tuổi thì ngài đệ tử đánh xuống khu chợ khu quán ăn bên Bách Nghiệp để cho quản lý, cùng là tài năng như nhau nên đến lúc ấy chỉ cần thể hiện ra đôi chút là có thể quản lý được khu chợ."

"So với vị kia khi xuất đạo, trưởng thành, phải đấu trí, vật tay với toàn bộ thế gia công tử công chúa ở cái nơi Vì Cảng bên này, Thời công chúa còn may mắn chán."

Thời công chúa nghe vậy ngoài mặt chẳng hiện.

Nhưng trong lòng thoáng khó chịu.

"Nhưng cũng không thể phủ nhận nàng có tài năng." Đứa trẻ bên cạnh nói.

Lời nói ngắn gọn nhưng làm dịu đi chút đối với người đằng xa lắng nghe.

"Ta cũng đâu nói là nàng không có tài năng."

"Chỉ nói là người so với người thì nàng may mắn hơn thôi." Đứa trẻ bên cạnh nhún vai nói.

Điều này giống như là đổ thêm chút dầu.

Cho lửa cháy to hơn chút.

Thoáng khiến cho lòng nàng.

Khó chịu.

Hai đứa trẻ cứ nói cứ bàn.

Mặt ngoài vẫn vậy.

Nàng điềm nhiên bước.

Khi hai đứa trẻ đang trò chuyện nhìn thấy Thời gia công chúa.

Cả hai đứa trẻ cúi đầu sợ hãi.

Nhất là một đứa trong lòng hi vọng nhất người không nghe thấy gì.

Thời gia công chúa vẫn làm vẻ cao thượng.

Bước trên hành lang chẳng ngoái lại nhìn rồi rời đi.

Đứa trẻ kia lúc này mới thở phào như thoát c·hết.

Có nộ trong tim.

Khó chịu trong lòng.

Nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

Lặng bước trên hành lang.

Nhưng lúc này nàng nghe thấy tiếng người.

Trong căn phòng đóng kín.

Tiếng của những người tì nữ đang trò chuyện.

Trùng hợp.

Họ lại đang nói về nàng.

Lén lút lắng nghe.

"Nghe nói không."

"Cùng là người so với người."

"Nhưng Thời gia công chúa chỉ được vậy."

"Còn chẳng sánh bằng nổi công tử của năm xưa nữa." Một người nô bộc nói.

"Đâu thể nói thế."

"Thời gia công chúa cũng có cái tài không hơn chẳng kém đối với ngài công tử mà." Một người tì nữ khác ngắt lời nói thanh minh.

Lời trước làm cho lòng nàng vốn khó chịu nay hơn chút.

Lời sau khiến cho tâm hồn nàng dịu lại hơn.

"Đây là may mắn cùng một cha một mẹ sinh ra với Thời công tử thôi."

"Thế mà người còn chẳng sánh nổi với người." Giọng người nô bộc lại vang lên nói.

Cau mày khó chịu.

"Ấy thế người con tự xưng mình là Thời gia công chúa nữa chứ."

"Điều này là ý gì."

"Đây là đang nói mình cũng chẳng khác Lâm gia tam thái tử vị kia."

"Người ta làm nhất gia anh tài, ngàn năm có một, nếu là hoàng đế cũng phải là thiên cổ nhất đế, rực rỡ như ánh mặt trời, đến cả Thời gia công tử đứng trước vị ấy còn phải khiêm nhường nhiều thứ."

"Đằng này tự xưng mình là Thời gia công chúa khác nào bảo mình một chín một mười với vị kia."

"Sự kiện kia có bao lâu đâu ai chẳng nhớ."

"Ba gia tộc hùng mạnh nhất của bên cái làng Vì Cảng này chỉ vì khiêu khích vị kia đã phải trả cái giá cho việc ấy, người khiêu khích thì thây cốt chẳng còn, người còn sống thì ngày ngày sợ hãi, giờ đây người này tự gọi mình là công chúa."

"Nói một chín một mười với vị kia."

"Khác nào thoáng khiêu khích vị ấy, thoáng làm động đến Vì Cảng bên này, nói rằng mình cũng như vị ấy."

"Nếu không cũng gần bằng."

"Muội chẳng hiểu gì về khiêu khích cả." Người tì nữ bên cạnh ngắt lời nói.

Bên ngoài Thời gia công chúa lắng nghe.

Khi nhận ngoại hiệu nàng đã ngập tràn trong sung sướng mà quên mất ý nghĩa sau này.

"Nhưng đúng là Thời gia công chúa vị ấy cũng sai lầm thật."

"Tự xưng thì không nói vì nó chẳng giống với tính cách của vị ấy, nhưng khả năng nó được ban cho chỉ là vị ấy còn sung sướng nên chẳng ý thức được cũng chẳng sửa."

"Ngoại hiệu công chúa khác nào nói Thời gia bằng Lâm gia."

"Một góc nhỏ của Vì Cảng sánh ngang với Hữu Mỏ."

"Tự xưng Thời gia công chúa khác nào sánh ngang với vị kia."

"Nỗi sợ hãi của những người khác."

"Tự xưng là Thời gia công chúa khác gì nói với mọi người."

"Những chiến công mà người kia đạt được mình cũng có thể đạt được theo."

"Bao gồm trong đó là chiến công lộng lẫy nhất."

"Vì Cảng ba gia tộc lớn bị thiêu dưới chân người."

"Thời công chúa còn đang sung sướng không ý thức được việc ấy."

"Hẳn sau đuôi những vấn đề đã được gia tộc xử lý cho rồi."

Ngoài cửa nàng nghe nàng mới thấu.

Cảm xúc muốn nói.

Chương 314: Muốn Nói