Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 315: Phản Bội
Nhưng lại thôi.
Nàng tức giận.
Rồi bỏ về.
Nhưng khi về phòng.
Nàng lại suy nghĩ.
Suy nghĩ nhiều thứ.
Vì nhỡ đâu.
Lời họ nói là thật.
Nàng chỉ là bóng mờ của một người.
Rằng chiến công đã làm cho nàng quá ngạo mạn.
Nhưng nàng.
Không cam lòng.
Không chấp nhận điều ấy.
Nàng hận.
Sao?
Đến chính nàng trong lòng cũng chẳng biết nữa.
Nàng không cam lòng.
Không cam lòng thấp kém hơn người.
Cùng một cha một mẹ sinh ra.
Tài năng được đánh giá ngang bằng.
Chiến công còn vượt xa hơn người ấy.
Thế nhưng người ta vẫn chỉ công nhận người ấy.
Còn cho là nàng là kẻ may mắn thôi.
Chỉ vì nàng là nữ sao?
Nàng đang nghĩ vậy.
Hay vì nàng không phải là con trưởng.
Không phải là đứa con đầu tiên được sinh ra?
Nàng không biết nữa.
Nhưng những vấn đề đấy nó quấn trong đầu nàng.
Vì dường như đấy là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi.
Cùng tài năng cùng cha cùng mẹ, chiến công vượt xa, tại sao người công nhận người ấy, mà không công nhận nàng.
Nhưng.
Khi nàng nghĩ đến vậy.
Nàng đã nghĩ thêm một thứ nữa.
Rốt cuộc.
Người ấy đã bỏ thứ gì xuống.
Để vươn lên.
Khi trăng đêm sáng nhất.
Nàng đã ngộ ra được câu trả lời.
Ngày.
Theo đêm.
Cứ thế trôi qua.
Ở trên giường bệnh.
Dược công tử bơ phờ.
Dù có cố đoàn kết.
Nhưng cũng khiến cho lòng người dao động.
Ánh mắt người.
Ít còn nhìn về Dược công tử kia.
Phe cánh của Tài Hiển.
Thì ngày một lớn.
Lớn quá thì không nói.
Nhưng ổn định thì ổn định rồi.
Bốn người đang ngồi trong phòng.
Ba người đệ tử và Dược huynh.
Một người đệ tử cầm lên tờ giấy.
Đọc xong tờ giấy Dược huynh điên mình.
Tay run bần bật.
Khí loạn khắp nơi.
"Dược huynh huynh bình tĩnh."
Một người đệ tử hò hét nói.
Khí của Dược huynh phá nát căn nhà.
Gây nên chú ý của cả Vì Cảng nơi đó.
Khí ngạo trời xanh.
Khí đến rồi.
Dược huynh gầm thét.
Thời Thế hai vị gia chủ đang ngồi uống trà.
Đánh cờ.
Tâm sự.
Nghe thấy Dược huynh tiếng gào thét.
Lòng cứ thấy nôn nao.
Hai vị gia chủ nhìn nhau.
Sống quá nửa đời thế mà chẳng nổi bình tĩnh.
Có gì đấy cứ khiến họ nôn nao.
"Nên ra đấy ngay hay đợi lửa giận lắng xuống." Thời gia chủ ông lão ấy quay sang Thế gia chủ mà hỏi.
Thế gia chủ người ta mà nhìn nhỏ, nhưng sắc mặt bây giờ cũng chẳng có tốt đẹp gì.
Nghĩ.
Cau mày.
Nghĩ.
Rồi mới nói.
"Nên ra ngay, dù có tiếp phải lửa giận ít nhiều cũng hiểu được chuyện gì xảy ra."
"Được." Thời gia chủ ông lão ấy nghe vậy gật đầu.
Rồi đi ngay.
Thế gia chủ cũng gấp gáp đi theo người.
"Dược huynh huynh bình tĩnh lại."
"Chuyện này không thể vội vàng tính như thế."
"Biết đâu nó còn ẩn tình đằng sau."
"Ẩn tình gì, chuyện đã thế này rồi còn ẩn tình gì nữa." Dược huynh gào thét nói khi một người đệ tử ngăn cản.
Ba người ngăn một người.
Dược huynh dù bệnh tật.
Nhưng vẫn rất uy thế.
Nhưng càng đánh càng yếu.
Nhưng người khác vẫn thể lực như nhau.
Ba người chỉ muốn giữ người bình tĩnh.
Không muốn làm chuyện trái sai.
Một lát sau người người chạy đến.
Là Thời Thế hai nhà.
Hai vị gia chủ.
Hai vị công tử.
Cùng một vị công chúa.
"Ngươi." Dược huynh thấy người đến mắt như rực lửa.
Gầm lên.
Như muốn ăn tươi nuốt sống người.
Họ đều nhìn ra phương hướng đấy là Thời gia công chúa.
Vốn trong lòng phải dặn mình bình tĩnh ương ngạnh.
Nhưng khi ánh mắt ấy nhìn xuống tất cả như bị nhũn ra.
"Dược huynh đừng vội hẳn là có ẩn tình gì ở đây."
Một người đệ tử vẫn khuyên ngăn.
Ba người đệ tử vẫn ngăn lại.
Dược huynh gầm lên khí tán loạn.
Cây cối thổi bay.
Nhà nhà vỡ nát.
"Con đã làm gì?" Thời gia chủ gấp trừng mặt quay lại nghiêm giọng nói.
Trong giong nói sao giấu được sự tức giận đối với ai kia.
Thời công chúa im lặng.
Bốp.
Tiếng tát vang trời.
Thời gia chủ điên người.
Một bàn tay thẳng mặt người công chúa.
"Con đã làm gì?" Thời gia chủ gầm thét nói.
Thời công chúa ngoan độc nhìn về phía đối phương.
Tức giận xen lẫn tủi nhục.
Suốt một quãng đường đời dài đây là lần đầu tiên cô bị trưởng bối đánh mắng.
Ương ngạnh.
Im lặng.
"Mày đã làm gì?" Một tiếng bốp nữa được vang lên.
Cú tát mạnh đến nỗi Thời công chúa còn choáng váng.
"Thời huynh bình tĩnh, Thời bình tĩnh." Thế gia chủ vội vội lại cản.
Cản lại Thời gia chủ.
Rồi ôn tồn hướng về Thời công chúa hỏi.
"Ta đã cản lại rồi."
"Con có thể nói con đã làm gì được không?"
"Mày nói mau." Thời gia chủ gầm thét.
"Huynh bình tĩnh lại." Thế gia chủ vội cản.
Thời công chúa ôm mặt ngoan độc.
Thế công tử cũng vội vàng khuyên ngăn.
"Muội bình tĩnh lại, có sai thì sửa, muội nói xem muội đã làm chuyện gì."
"Khiến ngài đệ tử nóng giận."
Thời công chúa nước mắt dưng dưng.
Nhưng vẫn ngang bướng.
Căm tức nhìn về hướng Thời gia chủ.
Thời gia chủ lão già ấy làm sao mà xông qua được cửa của Thế gia chủ trung niên.
Nhưng không qua thì không qua vẫn ở đấy mà gào thét nói.
"Mày nói mau."
"Nói mau cho tao."
Thời công tử một chỗ im lặng chẳng nói.
Thời công chúa ngang bướng chẳng nói một tiếng.
Nhưng tiếng gầm của Dược huynh đã vang đến tận nơi đây.
"Mày dám bán đất của tao."
"Mà lại bán với không có đồng nào."
"Mày dám chuyển khu chợ khu nhà hàng của tao sang cho tình nhân của mày."
"Hôm nay tao muốn g·iết mày c·hết."
Kẻ mặt trái người mặt phải kế không thành công.
Nhưng tin tức muốn nghe đã nghe được.
Thời Thế hai vị gia chủ như đờ ra nơi đấy.
Thế công tử cũng suýt ngất ở nơi kia.
"Con."
"Mày."
"Mày đã làm gì?"
Thời gia chủ sống quá nửa đời người rồi mà lúc này lại nói lắp bắp chẳng thành tiếng.
Thế gia chủ vẫn đờ ra nơi đó.
Dù lượng thông tin ngắn gọn rất dễ dàng xử lý nhưng não lúc này bị làm sao?
Thế công tử chẳng để ý nam nữ.
Đến rồi nắm lấy cổ áo của Thời công chúa.
Mà hỏi.
"Muội."
"Muội đã làm gì?"
Thời công chúa quay đầu chẳng nói.
"Muội có biết đấy là đất của Thời Thế hai nhà không?"
"Hả?"
"Muội có biết đấy là đất của ngài đệ tử không?"
"Hả ?"
Tay run bần bật.
Chẳng tin mình nghĩ.
"Muội có biết là bao nhiêu người trông đợi vào đấy không?"
"Bao nhiêu miệng ăn."
"Cần cơm từ đấy không?"
"Hả muội ơi?"
"Noi cho ta đi." Lời chẳng thành tiếng.
"Vì sao muội lại làm thế."
"Vì sao muội lại làm thế."
Thời công chúa không nói cũng chẳng muốn nói.
Muốn dựt cổ áo ra liền rời đi.
Nhưng Thế công tử người nhỏ mà lực lớn.
Người mặt dựt ra.
Chẳng cho đi.
"Nói mau." Thế công tử gào thét nói.
"Chỉ vì cái tình hay cái gì sao?"
"Chỉ vì vài câu nói mà muội làm thế sao?"
"Hả?"
"Muội có biết sau lần này bao nhiêu người sẽ c·hết vì muội."
"Muội có biết sau lần này sẽ có bao nhiêu gia đình t·ang t·hương."
"Muội có biết không?"
"Hả?"
Thời công chúa quay đầu chẳng nói.
Thời gia chủ nơi kia gầm thét.
Thế gia chủ đờ người chẳng biết nghĩ.
Bao nhiêu áp lực đổ hết lên đầu một ai kia.
"Nói mau tại sao muội lại làm thế?"
"Nói mau?"
"Nói cho ta?"
Thế công tử điên cuồng gào thét.
"Ta."