Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 316: Kế Mưu

Chương 316: Kế Mưu


"Là vì sự công nhận." Nàng ngoan độc nhìn nói.

"Con mẹ mày." Thời gia chủ chửi loạn.

"Sự công nhận không phải là thứ mày có thể c·ướp."

"Sự công nhận là thứ người khác trao mày nhận."

"Mày nghĩ đêm hôm đó tất cả những gì mày gặp là trùng hợp sao?"

"Không là tao đã phải vất vả nợ ân tình của người của mình để cho mày có thể buông thứ ấy xuống mà vươn lên."

"Có thể được người công nhận thực thụ."

Giống như sét đánh ngang tai Thời công chúa đờ người ra đấy.

Rồi cười.

"Nhưng giờ đã muộn rồi."

"Mọi chuyện đã muộn rồi."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha." Nàng cười.

Cười trong man dại.

"Tao g·iết mày." Đằng xa Dược huynh gầm lên.

Tay hất bay người đang ngăn cản.

Khí như vòi rồng hướng nàng kia.

Nàng nhận thấy rồi đón nhận lấy c·ái c·hết.

Tiếng cười vang lên.

Khí đánh bay rồi.

"Dược huynh huynh đừng như vậy."

"Thời gia công chúa chỉ là một kẻ phàm nhân."

"Sao huynh lại nỡ."

Dược huynh nhìn thấy người đánh bay khí mình liền thu tay lại.

Ba người đang cản cũng một phe.

"Không kịp rồi." Dược huynh khẽ thì thầm nói.

Hai người Tài Hiển chậm rãi bước đến.

Một kẻ điềm nhiên.

Một người mỉm cười.

Nói chuyện là Tài huynh.

"Mà huynh có bao giờ có liêm sỉ gì đâu."

"Trận đánh đầu tiên người mở màn g·iết phàm nhân là huynh mà."

"Nhưng có vẻ như tin tức là sai trái."

"Nhìn Dược huynh bây giờ."

"Huynh tiều tụy quá."

Tài huynh chậm đi tới.

Lời nói như châm chọc.

Chắn ngang trước kẻ phàm nhân sau lưng.

Cứ như thể là đang bao bọc họ.

Người của Tạo gia đi đến.

Tay cầm vũ trang.

Vẻ như xông vào.

Thời Thế hai nhà sao không cản.

Khả năng không cản vì dẫn đầu là tu nhân.

Cầm lấy tờ giấy được cho tay của Tạo công tử.

Phe phẩy trước mặt rồi dơ lên.

"Đất của khu này."

"Ta xin nhá."

Dược huynh cau mày nheo mắt.

Không giống như một kẻ nóng giận bình thường.

Khả năng điều này là giả dối?

Có một vài suy nghĩ đằng sau gương mặt tự tin của Tài huynh.

Nhưng cũng đúng.

Đa nghi là đức tính tốt của một người quân chủ.

Dược huynh thấy vậy.

Điềm tĩnh.

Rồi nói.

"Giấy tờ đối với các ngươi chỉ đơn giản là một vài dòng chữ."

"Chẳng có gì là quan trọng cả."

"Cũng giống như ta của lúc kia."

"Giấy tờ vẫn của Hữu Mỏ bên kia."

"Nhưng khi ta đến đất phải đổi chủ."

"Chuyện bình thường."

"Các ngươi sở dĩ còn e ngại."

"Là vì không biết tình trạng của ta ra sao."

Tài huynh mỉm cười chẳng nói.

Dược huynh nói tiếp.

"Phe cánh ta lớn nhất."

"Phe cánh ta mạnh nhất."

"Dù ta đang thân bệnh."

"Cũng đủ địch hai phe."

"Đấy là điều mà các ngươi e ngại."

"Các ngươi lợi dụng tính kiêu mạn của ta."

"Để đẩy ta vào độc dược ám hại."

"Các ngươi biết rằng."

"Khi ta còn khỏe."

"Chẳng gì có thể thắng nổi ta."

"Chẳng gì có thể chia rẽ nổi phe cánh của ta."

"Vì những người đệ tử này."

"Họ đi theo ta là vì ta."

"Vì ta là ta."

"Vì ta là người đệ tử có lực mạnh nhất."

"Trong nhiệm vụ lần này."

"Vì ta là người đệ tử có tu vi cao nhất."

"Trong nhiệm vụ lần này."

"Vì ta là người đệ tử có sức ảnh hưởng lớn nhất."

"Trong nhiệm vụ lần này."

"Vì ta là ta."

"Là ta là người mạnh nhất trong nhiệm vụ lần này."

"Nên các ngươi biết."

"Không thể chia rẽ phe cánh của ta."

"Trong nhiệm vụ lần này."

"Trừng nào ta vẫn còn mạnh khỏe."

"Hiền huynh đã đến thì ra đi."

"Núp nấp."

"Để làm gì."

Dược huynh đang nói bỗng nhìn về phương xa.

Rồi hô lớn.

Lúc này người mới nhận ra.

Tiếng cười lớn.

Rồi Hiền huynh cùng Thế huynh tới một lần.

"Dược huynh dù bệnh vẫn tinh mắt." Hiền huynh chắp tay nói.

Dược huynh không đáp.

Hiền huynh làm như không thấy.

Rồi hướng hai vị Tài Hiển hành lễ.

Thế huynh cũng vậy.

Hai vị ấy cũng hành lễ lại đáp lời.

"Tài huynh."

"Hiển huynh."

"Hiền huynh."

"Thế huynh."

Không khí vui vẻ.

Kẻ phàm nhân không có quyền nói.

"Ta cũng biết rằng." Đợi họ chào nhau vui vẻ xong.

Dược huynh lại nói tiếp.

"Những người đi theo ta."

"Không thể nào trung thành với ta."

"Vì tâm con người là một thứ gì đó rất kỳ lạ."

"Nó có thể trung thành đến c·hết."

"Nhưng cũng có thể phản bội đổi thay."

"Người là thế."

"Mới thú vị."

"Nhưng ba vị đây."

"Sẽ rất khó để trung thành."

"Cùng bền chặt."

"Vì thứ họ trung thành là lý tưởng của lợi ích."

"Thứ chúng ta chung thành là lý tưởng ấn tượng của ngài đệ tử."

"Các vị đều biết vậy."

"Nhưng chẳng thể chia rẽ."

"Nếu ta còn mạnh khỏe kia."

"Nên các vị."

"Làm ta suy yếu."

"Rồi chia rẽ dần những người kia."

"Bằng lợi ích mà các vị còn chẳng quan tâm đến nó."

"Nhưng."

"Khi mọi thứ của ta suy giảm."

"Các vị vẫn chưa yên tâm."

"Vì trước."

"Lúc ta mới trúng độc suy giảm về sức mạnh."

"Ta còn đánh ngang ba vị được."

"Các vị vẫn chưa yên tâm."

"Vẫn chưa có tin tức nào."

"Khiến những kẻ đa nghi như các vị."

"Dễ tin vào cả."

"Nên các vị đợi một thời gian dài mà chẳng công chiếm đất."

"Mặc cho nơi ta phát triển vượt bậc."

"Đến thời điểm các vị thấy yên tâm độc lâu hẳn đã ngấm."

"Các vị mới giở bài ra thử chiêu."

"Dù."

"Đánh hòa thì các vị vẫn lùi được."

"Đánh thắng thì triệt để đá đổ ta."

"Những kẻ phàm nhân cứ tưởng mình là sáng suốt."

"Các vị dùng chúng như quân cờ."

"Bỏ tốt rồi bỏ xe."

"Dược huynh quả là nhất đại hùng chủ."

Hiền huynh vỗ tay mừng nói.

"Nếu không vì một ly rượu ấy sẽ không có bước sai lầm."

"Nhưng chuyện đã vậy chẳng thể đi lại được nữa."

"Khoanh tay chịu trói chúng ta sẽ vui mừng."

"Đến lúc đấy những kẻ bề tôi sẽ hưởng phúc."

"Đấy cũng là một việc mà người chủ nên mừng."

Dược huynh chỉ nhìn chẳng nói gì.

Sau mới nói.

"Ly rượu ấy."

"Có là sai lầm hay không."

"Cũng chẳng biết được."

"Vì biết đâu ba vị có thể đi một nước sa cơ?"

"Đời là thế."

"Chẳng ai biết."

"Sa cơ hay không không phải là chuyện huynh biết được."

Dược huynh nói, Tài huynh đáp.

Giá trị lợi dụng đã xong.

Tạo công tử triệt để vứt bỏ Thời công chúa ở nơi này.

Mà chẳng ngoảng mặt nhìn đến một cái.

Dược huynh cũng chẳng thèm nhìn những kẻ phàm nhân ấy.

Ánh mắt hướng về Thế huynh cất tiếng hỏi.

"Thế huynh đến nơi đây là ý gì?"

"Huynh định động thủ."

"Hay là không?"

"Ta đến nơi đây không động thủ."

"Hiền huynh có mời."

"Chỉ giữ chân ba người thôi."

Thế huynh nghe vậy điềm nhiên đáp.

Dược huynh nghe vậy cười lớn rồi nói.

"Vậy là không công bằng ở nơi ta."

"Huynh giữ ba người."

"Ta địch ba người."

"Vậy là công bằng rồi còn gì." Thế huynh điềm nhiên đáp.

Rồi Dược hunh cười lớn.

"Thế."

"Các vị còn đứng đấy làm gì?"

Dược huynh quét mắt nhìn ba người Tài Hiển Hiền mà hỏi.

Hiển huynh cười mà cất tiếng.

"Đây là đợi cho Dược huynh thoáng hồi phục những năng lượng mà mình mới dùng thôi."

"Tránh để nói là người mạnh khỏe bắt nạt kẻ yếu đuối không đầy đủ."

"Ba đánh một đã là điều sai trái."

"Đây còn ba người khỏe mạnh đánh một kẻ bị hạ độc tật bệnh còn lý lẽ dùng thứ ấy làm gì." Dược huynh nghe vậy cười lớn đáp lại.

Chương 316: Kế Mưu