Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 317: Điểm Mù

Chương 317: Điểm Mù


"Nếu Dược huynh đã có tiếng mời."

"Hai vị kia sau ta tiên phong trước."

Hiền huynh mỉm cười cất tiếng nói.

Khí như vòi rồng hướng trời xanh.

Lao đến.

Mình uy vũ.

Hai người thấy vậy cũng lao theo.

Ba đánh một không chột thì cũng què.

Dược huynh đã yếu.

Nay lại yếu thêm nữa.

Càng ngày càng bị bức lui không đường thoát.

Ba người thế công như vũ bão.

Chưởng chưởng đánh ra như vòi rồng.

Chẳng mấy chốc là Dược huynh sẽ ngã.

Người mang thân bệnh thì đánh gì.

"Đánh nhau với ta còn phải kiêng kị người khác."

"Các vị cũng nhọc nhằn thật."

Miệng nôn máu lớn.

Người bị bức xa.

Dược huynh mỉm cười.

Điềm nhiên chậm nói.

Những người khác nghe vậy chỉ cười.

Dược huynh cũng cười.

Còn cười lớn.

"Ta ngã."

Dược huynh nói.

Nhìn Tài Hiển hai người mà nói.

"Hai vị cũng ngã theo."

"Hữu Mỏ xưng bá chủ."

"Vì."

"Vì Cảng không phải là toàn lực."

"Hữu Mỏ một người nắm một tay."

"Trò chơi ấn tượng này sẽ hết."

"Các vị là những kẻ thua cuộc rồi."

"Lời chia rẽ không cần nói." Hiển huynh nghe vậy nói.

Hiền huynh thì ngược lại.

Thường người sẽ im lặng cho qua vì điều này có lợi.

Nhưng Hiền huynh lại cất tiếng như chẳng để ý gì.

"Theo hay bỏ là lựa chọn của các vị."

"Lấy trí thông minh của các vị ta chẳng cần che giấu làm gì."

"Phe ta thắng Hữu Mỏ sẽ thắng Vì Cảng."

"Phe ta thua Dược huynh khỏe mạnh sẽ không cho các vị đường sống."

Tài huynh nghe vậy im lặng.

Như suy nghĩ.

Rồi mới nói.

"Nhưng chẳng phải cách duy nhất để giữ thế này là bức Hiền huynh trọng thương lui bước và cầu mong Dược huynh không khỏi mới là đường sống của phe ta?"

"Phải." Hiền huynh gật đầu nói.

"Nhưng nếu các vị làm thế ta cũng sẽ giống như Dược huynh khỏe mạnh khi chiến thắng."

"Không chừa cho các vị đường sống nào."

Tài huynh nghe vậy mỉm cười.

Hiển huynh nghe vậy điềm nhiên im lặng.

"Hiền huynh bầy kế cao siêu đấy."

"Từ đầu chí cuối tính cả rồi."

"Vậy."

"Chúng ta đổi khác chút."

Tài huynh mỉm cười nói.

"Ta sẽ chỉ cho Hiền huynh một sai lầm."

"Một sai lầm duy nhất mà Hiền huynh vẽ kế."

Hiền huynh mỉm cười đứng lặng.

Khí từ Tài Hiển hai người phóng ngập trời.

Lời phát ra có lời ngạo nghễ.

"Là hai người."

"Khỏe mạnh."

"Không thể thua một người đâu."

"Cứ phải xem đã." Hiền huynh mỉm cười nói.

Ba người thế cục đã đổi khác.

Nội đấu là có.

Nhưng Dược huynh bỏ bên.

Vì giống như một con c·h·ó chờ c·hết.

Không đáng.

Để để ý làm gì.

Dược huynh cũng thua kém chậm rãi đứng lên.

Phủi đi bụi bặm.

Nhìn người mà nói.

"Ta thôi thì cũng chẳng kém cạnh."

"Đằng nào cũng c·hết vậy chi bằng Vì Cảng tương trợ lẫn nhau."

"Tìm đường sống trong chỗ c·hết."

Tài Hiển hai người nghe vậy thoáng mỉm cười.

Tài huynh liền hành lễ đối với Dược huynh nói.

"Thắng trận này làm rạng danh Vì Cảng ta."

Dược huynh như kẻ yếu đuổi chẳng còn đủ sức để đáp lễ.

Chỉ mỉm cười.

Cho có lệ.

"Đến."

Tài huynh hô nói.

Rồi lao lên.

Dược huynh dù bệnh nhưng kinh nghiệm.

Hai người Tài Hiển đồng đội tương trợ loại khó.

Thế công ba đánh một Hiền huynh từng bước bức lui.

Nhưng.

Cũng không quá khó khăn lắm.

"Chuyện đến vậy rồi."

"Chẳng cần vậy nữa."

Hiền huynh vừa đánh vừa điềm nhiên nói.

Tài huynh cau mày.

Khí của Hiền huynh đã phóng ra.

Bức lui ba người.

Ba người lùi bước.

"Đôi khi cũng phải có lá bài lật úp."

Hiền huynh mỉm cười.

Khí như roi.

Quất bay hai người Tài Hiển.

Chẳng cần động Dược huynh.

Vì Dược huynh.

Bây giờ khác gì con c·h·ó chờ c·hết.

Hai người Tài Hiển đỡ nhau chật vật đứng dậy.

Hiền huynh điềm nhiên nở nụ cười.

Với Dược huynh mà nói.

"Cho dù ta có không che dấu."

"Toàn lực lúc ấy vẫn kém huynh nhiều."

"Nhưng trăng trời thay đổi."

"Giờ là lúc khác."

"Toàn lực bây giờ."

"Đủ."

"Để hàng huynh."

Dược huynh nghe vậy chẳng vội.

Điềm nhiên.

Như đã hoàn toàn biết trước.

Rồi nói.

"Đâu phải."

"Một mình Hiền huynh."

"Là biết ẩn giấu đây."

Hiền huynh thoáng biểu lộ không hiểu.

Cuồng phong đánh tới.

Người tung bay.

Vị đệ tử đi theo Dược huynh.

Vị đệ tử với mái tóc đuôi ngựa.

Ra trận.

Hiền huynh đứng dậy.

Thấy người.

Như thở phào ra nhẹ nhõm.

Mà cười lớn.

"Đây sao?"

"Đây là con bài tẩy của huynh sao?"

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."

Cười.

Trong man dại.

"Còn hai người nữa." Dược huynh điềm nhiên cất tiếng.

Ba người đệ tử đi theo Dược huynh.

Chậm bước ra.

Khí phóng ra.

Xông tới trời.

Hiền huynh nhìn ba người đứng mà cười lớn.

"Ba người này huynh muốn họ thắng được ta."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."

"Không." Dược huynh nói.

Rồi nói.

Với cái giọng trâm chọc.

"Có vẻ như huynh của lúc này không suy nghĩ được nhiều như lúc trước."

"Cũng phải thôi."

"Đắc thắng, ngã mạn thứ ấy che đi lý trí của một người nam nhân, của một bậc, quân chủ."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."

Lần này là Dược huynh cười lớn.

Máu tươi nôn ra.

Xen lẫn máu.

Và tiếng cười.

Hiền huynh cau mày.

Suy nghĩ.

Động não.

Có gì đấy.

Có gì đấy.

Rất không đúng.

Rất không đúng bây giờ.

Với nụ cười của Dược huynh.

Của một kẻ sắp c·hết cười man dại.

Là gì?

Rốt cuộc là gì?

Đứng từ góc độ của Hiền huynh.

Rốt cuộc.

Dược huynh.

Vì sao lại cười như thế.

Hiền huynh bây giờ là Hữu Mỏ chi chủ.

Là Lâm gia chi thần.

Là lá cờ đầu.

Là lá cờ cao nhất.

Muốn tài có tài nguyên.

Muốn địa vị có địa vị.

Muốn danh tiếng có danh tiếng.

Gần như là muốn gì có nấy.

Rốt cuộc là gì?

Hiền huynh bây giờ là người mạnh nhất.

Trong tất cả các vị đệ tử trong nhiệm vụ lần này.

Kẻ vốn mạnh nhất.

Giờ đã vì kiêu ngạo.

Mà trúng mưu.

Ngã ngựa.

Lá bài đã lộ.

Giờ.

Những kẻ còn lại.

Dù có khỏe mạnh nhất.

Chung hết một nhóm vào.

Cũng không thể chiến thắng được một mình ai kia.

Hơn nữa.

Bản thân.

Hắn.

Chỉ cần muốn chiếm khu chợ.

Là có thể chiếm được khu chợ.

Chỉ cần muốn chiếm được khu nhà hàng.

Là có thể chiếm được khu nhà hàng.

Trên ép những nhóm đệ tử.

Dưới ép phàm nhân.

Dù có là ai đi nữa.

Cũng chẳng thể nào ngăn cản.

Giờ có là cuộc chơi.

Cuộc chơi ấn tượng nhất.

Hắn cũng dành chiến thắng.

Tất cả mọi thứ đã đạt được.

Những kẻ cạnh tranh.

Chỉ cần hắn muốn.

Đều phải ngã xuống.

Rốt cuộc.

Rốt cuộc là vì cái gì.

Rốt cuộc.

Rốt cuộc là Dược huynh còn cái gì.

Còn cái gì.

Có thể cho Dược huynh.

Tự tin đến thế.

Còn cái gì.

Có thể cho Dược huynh.

Ngạo nghễ đến thế.

Thấy c·hết không sợ.

Thấy mất không đau.

Rốt cuộc là cái gì.

Rốt cuộc là cái gì.

Rốt cuộc là cái gì?

"Hiền huynh, Hiền huynh, Hiền huynh."

"Huynh sao vậy."

"Huynh sao thế."

"Những dòng suy nghĩ đang chạy qua trong đầu à?

Dược huynh điên dại trâm chọc nói.

Hiền huynh thoáng chú ý.

Mặt.

Vẫn cố điềm nhiên.

"Huynh thực sự đã tính kế quá nhiều."

"Suy nghĩ quá nhiều."

"Dù cái kế mà huynh có bầy ra cũng chỉ là trò trẻ con trong mắt đám người lớn."

"Nhưng trong đám trẻ con huynh đã ấn tượng rồi."

"Chỉ là."

"Có mỗi một việc giản đơn thôi."

"Mà huynh còn chẳng nhìn ra được."

"Điều này cũng chẳng thể trách huynh."

"Chỉ trách."

"Là kiêu mãn."

"Đã che mắt."

"Nhưng ta."

"Sẽ vì huynh."

"Mà giải đáp."

"Điểm mù duy nhất."

"Mà huynh không nhìn ra."

"Đó."

Chương 317: Điểm Mù