Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 318: Vươn Bỏ
"Là."
"Là gì?"
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
Nhìn cái vẻ chờ mong của Hiền huynh.
Dược huynh điên cuồng cười lớn.
Ngã mạn là thứ tăm tối nhất đã che đi lý trí của Hiền huynh.
Để che đi thứ duy nhất trước mặt mà không thấy.
Rốt cuộc là gì?
Vô vàn câu hỏi trong đầu của Hiền huynh.
Chạy qua.
Hắn vẫn cố điềm nhiên.
Nhưng liên tục sụp đổ.
Bỗng.
Như mọi chuyện vẫn còn bế tắc.
Nhưng hắn thấy được ánh sáng mờ.
Vẻ điềm nhiên đã mất.
Hắn trợn mở mắt ra.
"Tại sao ba người này lại đứng đây?" Rồi tự hỏi.
Bên phàm nhân chi chỗ.
Khi nghe cái tiếng lẩm bẩm của Hiền huynh.
Chẳng to cũng chẳng bé.
Thời gia công chúa.
Đang từ khuất nhục tức giận.
Bỗng hướng nơi Tạo gia công tử.
Ngoạc mồm nở nụ cười.
Khiến cho người nhìn.
Lạnh cả sống lưng.
Hiền huynh quay đầu bắt được nụ cười ấy.
Phàm nhân đám người.
Gần như ai cũng sợ hãi.
Hiền huynh người đệ tử.
Thấy nó liền hiểu ra nhiều.
Tài Hiển hai người.
Thấy không ổn.
Tránh xa tránh gần.
Điềm nhiên im lặng.
Mắt trợn mở to.
Hiền huynh nhìn đám phàm nhân ấy.
Rồi quay đầu nhìn hướng ba người đệ tử.
Nhìn hướng Tài Hiển hai người.
Như đang tìm ai đấy.
Chậm rãi quay đầu lại.
Người còn ở sau lưng.
Chậm rãi quay đầu lại.
Người đã ở trước mặt.
"Không."
"Huynh."
"Vì sao?"
Hiền huynh bàng hoàng.
Tài Hiển hai người quay sang.
Dược huynh nhận viên thuốc.
Lấy ra từ cái lọ.
Chẳng cần nhìn liền uống.
Một ngụm là nuốt vào.
Độc được giải.
Bệnh tốt lên.
Dược huynh cười.
Điềm nhiên nói.
"Chẳng có vì sao cả."
"Huynh mua được người."
"Sao ta không mời được người huynh."
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
Dược huynh điên dại.
Ngạo nghễ.
Cười.
Hiền huynh vẫn là vẻ bàng hoàng.
Nhìn người sau lưng ấy.
Tài Hiển hai người kiêng kị.
Miệng.
Chẳng nói một lời.
Đến khi khí khôi phục đến đỉnh phong.
Để cho người khác cảm nhận được giống như là đom đóm so với ánh trăng.
Tiểu sáng so với mặt trời.
Áp lực đề nặng lên họ.
Thì những cái vẻ mặt đang sẵn có.
Càng căng thẳng thêm nữa.
"Vì sao?"
Hiền huynh vẫn kiên quyết hỏi.
Người sau lưng Dược huynh im lặng.
"Vì sao?"
Hiền huynh vẫn hỏi.
Người vẫn im lặng.
"Vì sao?" Hiền huynh gầm lên.
Người sau lưng vẫn im lặng điềm nhiên như vậy.
Miệng đang định hô lên lần nữa.
Người lao tới như mãnh thú kia.
Nắm lấy mặt.
Bóp lấy nó.
Nghiến chặt.
Cái âm thanh vang lên.
Rõ ràng thứ ấy tiếng xương gẫy.
Nhấc lên.
Rồi lại đập mạnh xuống.
Mặt đất.
Như muốn rung chuyển theo nó.
Đồng thời nứt vụn.
Buông tay ra.
Nhìn Hiền huynh.
Bất lực nằm nơi dưới đất.
Dược huynh mới cất tiếng cười nói.
"Vì đây chỉ là một trò chơi."
"Phải không Hiền huynh đệ."
Mặc Hiền huynh nằm nơi dưới đất.
Dược huynh ngạo nghễ quay sang nhìn Tài Hiển hai người.
Hai người.
Đầy mặt kiêng kị.
Dược huynh chỉ nhìn rồi mỉm cười.
Nói.
"Hai vị."
"Tự đến là tự đi?"
Nghe liền hiểu ý.
Nhưng hai người vẫn đầy mặt căng thẳng.
Đến.
Rồi cúp đuôi như c·h·ó thua trận chạy về.
Người Tạo gia cũng xám xịt lùi bước.
Thất vọng trở lại.
Lúc này.
Dược huynh mới quay sang người đứng sau lưng ấy.
Điềm nhiên.
Nở nụ cười.
Rồi nói.
"Hợp tác vui vẻ."
"Thế huynh."
Thế huynh không nói.
Chỉ nở nụ cười.
Đêm tối.
Khi người người nâng chén.
Khi những kẻ chiến thắng đang vui mừng.
Vui mừng.
Vì tất cả đều có được những thứ mình muốn.
Tất cả.
Những kẻ chiến thắng.
Có người say người mệt liền về.
Xin phép về.
Còn người chưa say chưa mệt.
Thì ở lại.
Tiếp tục nâng chén.
Những kẻ thất bại.
Một là khiêng về.
Hai tự về.
Xám xịt.
Đi trên cây cầu gỗ.
Thời công chúa vui mừng.
Cơn say mang nụ cười.
Nụ cười.
Chưa rơi xuống.
Tạo công tử hầm hầm mặt tới.
Nộ khí xung thiên.
Mắt trợn mở to.
Đi tới chẳng nói.
Bước tới chẳng cười.
Tay nắm lấy cổ.
Nhấc cả người lên.
Lực lượng của hắn đã là một thứ gì đấy.
Vượt qua người thường.
Khi chỉ cần một tay thôi.
Là có thể nhấc bổng cả một cô gái.
Thời gia công chúa giãy giụa vặn vẹo.
Nhưng khi nhìn Tạo công tử hằm hằm sát khí thì điên cuồng cười.
"Người muốn vươn lên phải bỏ thứ đấy xuống."
"Huynh có thể bỏ sao ta không?" Thời gia công chúa liên tục vặn vẹo giẫy giụa trong đau đớn.
Móng tay cắm vào da thịt.
Chân đạp loạn xạ tứ phương.
Nước bọt chảy ra.
Nước mắt cũng chảy.
Nhưng điên cuồng cười.
Gân cốt nổi lên.
Tạo gia công tử điên loạn.
Nhưng vẫn kiềm chế được.
Lực mạnh đến nỗi có thể bóp nát cái cổ của người thiếu nữ.
Của Thời gia công chúa.
Chỉ cần muốn là được.
Nhưng lại khống chế.
Không làm.
Tay nhấc bổng nàng lên.
Rồi đập mạnh người nàng xuống.
Cây cầu vỡ nát.
Nát tan luôn.
Là thân thể của người thiếu nữ.
Nàng vặn vẹo trong đau đớn.
Của xương cốt vỡ nát.
Của thịt bị nát tan.
Của những mảnh gỗ.
Đâm vào lưng.
Vào da thịt của người thiếu nữ.
Ngã xuống dòng nước.
Dòng sông.
Không.
Dòng suối để trang trí.
Nước chẳng quá sâu.
Máu ngập lấy nước.
Nàng vặn vẹo trong đau đớn.
Nhưng nụ cười.
Thì vẫn man dại cười.
"Người muốn vươn lên phải bỏ tình cảm xuống."
"Huynh bỏ được."
"Sao ta không?"
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
Lời nói như dao sắc.
Chọc đúng chỗ đau của người nam tử.
Lực đinh mạnh lên.
Gân cốt động đậy.
Thì dao đã kề cổ.
S·ú·n·g hướng ngay đầu.
Thời gia đội trưởng chậm rãi đến.
Đứng lạnh đấy như chẳng muốn giải cứu.
Tay cầm dao sắc kề trên cổ của Tạo gia công tử.
Chẳng thèm ngó người ở dưới một cái.
Mà điềm nhiên nói.
"Đến đây."
"Là dừng được rồi đấy công tử ạ."
Tạo gia công tử người ngước lên.
Đằng sau lưng người.
Là vô số âm thanh quen thuộc.
Quen thuộc.
Của sự chuẩn bị.
"Động."
"Là c·h·ế·t." Tạo công tử điềm nhiên nói.
Thời gia đội trưởng như điếc liền cười.
Cười lớn.
"Một tên đội trưởng đổi lấy một vị công tử của Tạo gia."
"Ta lời quá."
"Ha Ha Ha."
Tạo gia công tử không nói.
Nhưng chỉ nhìn.
Nhìn một thân ảnh đằng xa.
Rất xa đang nhìn mình.
Liền ngoác mồm ra cười.
Cười lớn.
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
Thời đội trưởng điềm nhiên.
Chỉ có Thời công chúa ở dưới.
Do quá đau.
Nên không hiểu nụ cười.
Tạo gia người liền buông.
Chậm rãi đứng lên.
Quay lưng trở về.
Thời gia đội trưởng thấy vậy đánh tiếng.
Không cho đi.
Tạo công tử liền hiểu.
Nhưng như chẳng để ý.
Vứt cho túi tiền.
Liền đi.
Trước khi đi.
Quay lại.
Nhìn người ấy.
Thoáng nở nụ cười.
Thì thầm nói.
"Hợp tác vui vẻ."
Rồi bỏ đi.
Khi đi xa.
Âm vang đến.
"Người muốn vươn cao."
"Phải bỏ xuống tình cảm."
Sau là vô hạn những tiếng cười.
Người của Tạo gia cũng chậm rãi rời đi.
Người của Thời gia mới buông vũ khí xuống.
Đỡ công chúa dậy.
Đón người trong tay.
Thời đội trưởng nhìn.
Rồi chỉ cười.
Nói.
"Người muốn vươn cao."
"Phải bỏ xuống tình cảm."
Thời gia người cũng quay lại nơi vốn có.
Thời gia công chúa.
Được y sĩ chuẩn đoán.
Được băng bó cẩn thận.
Được tính toán kỹ lưỡng.
Những vết thương nên xử lý thế nào.
Những vấn đề nên xử lý ra sao.
Có vẻ như người cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Khi xử lý thương đau.
Không nói kêu câu nào.
Hoàn toàn bình thường.
Như cũ.
Khi toàn bộ vết thương đau được xử lý.
Khi người.
Đã yên phận nằm trên giường.
Thời gia công tử mới chậm tới.
Vẫn là vẻ điềm nhiên ngắm nhìn người.
"Người muốn vươn lên."
"Phải bỏ xuống tình cảm."
"Có vẻ như."
"Muội đã bỏ xuống được phần nào."
Thời gia công chúa đang nghỉ ngơi.
Nghe vậy liền tỉnh.
Tỉnh rồi.
Chậm rãi nói.
"Huynh chỉ nhìn thấy ở ta bóng dáng huynh năm ấy."
"Thấy rồi huynh mới đang sửa sai."
"Vậy nói đi."
"Quá khứ huynh thế nào?"
Thời gia công tử nghe vậy điềm nhiên.
Rồi cất tiếng.
Trả lời: