Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 319: Sâu Trong

Chương 319: Sâu Trong


"Ta chôn tình cảm xuống."

"Để thân này bay cao."

"Nhưng chân nơi đất ấy."

"Không theo thân về trời."

"Là sao?" Thời công chúa lúc này chẳng biết là chút cái hại của thuốc mê.

Mà chẳng hiểu lời người đang nói.

Hay nói.

Cho tiếng lòng của người đọc nữa.

Chẳng biết.

Thời gian khác.

Khi đêm khuya.

Khi người đã tỉnh giấc.

Hiền huynh tỉnh dậy.

Dậy.

Khỏi giấc mộng dài.

Mà đôi khi.

Nó lại là sự thật.

Không phải mộng.

Như ai mong muốn kia.

Đôi mắt bơ phờ.

Lặng nghe tin tức.

Lúc này chỉ còn mỗi người vợ.

Phu nhân.

Người của Lâm gia.

Là ngồi bên cạnh.

Hiền ngài đệ tử.

Lâm gia chủ nhiều công việc.

Đã đến.

Rồi đã đi.

Hiền huynh nghe cũng chẳng trách người ấy.

Ít nhất họ vẫn giữ mọi thứ tốt khi mình th·iếp đi.

"Ngài đã tỉnh."

"Có chút nước."

"Đã pha sẵn."

"Cho ngài uống khi tỉnh lại."

"Nếu ngài không thích nguội."

"Thì th·iếp sẽ nói nô tì đem nước cho nóng lên."

Hiền huynh khoát tay.

Chậm nói.

Khi cái âm thanh của cổ họng phát ra những tiếng khó nghe.

Với đôi mắt bơ phờ.

"Không cần."

"Nước."

"Chẳng cần uống."

"Vâng." Lâm phu nhân gật đầu nói.

Rồi bắt đầu giảng giải về tin tức.

"Giờ bên làng Bách Nghiệp kia."

"Đã cung nghênh chủ mới."

"Kể từ khi người phản bội."

"Thế huynh đã được phép là chủ mới của Bách Nghiệp làng."

Hiền huynh nghe.

Mắt nhìn xa.

Bơ phờ.

Nhưng cũng gật đầu.

Nàng lại nói tiếp.

"Vì Cảng bên kia kể từ sau khi Dược huynh khỏe mạnh."

"Phe cánh của hai người Tài Hiển cùng Tạo gia đã ẩn mình trong tối mà phát triển."

"Không lựa chọn tranh đấu để mong tình thương từ người."

"Phe cánh của Dược huynh đang đoàn kết và mạnh mẽ nhất."

"Làng Vì Cảng giờ có thể nói là trong tay của Dược ngài đệ tử."

"Nhưng." Nàng nói.

"Cũng giống như chúng ta kể từ khi Thế huynh xưng bá."

"Khu chợ, khu nhà hàng toàn bộ nơi ấy đều thuộc về Thế huynh."

"Chỉ khác."

"Trong một tháng đầu, Dược huynh, tức, Dược ngài đệ tử sẽ được hưởng một phần lợi nhuận từ khu chợ, khu nhà hàng kia."

Hiền huynh nghe rồi gật đầu.

Cũng chẳng nói.

Sau đó người nữ kia.

Lâm phu nhân.

Lại tiếp tục giảng tiếp.

Về tình hình của Lâm gia.

Của làng Hữu Mỏ.

Để đêm dài cứ thế trôi qua.

Khi con mắt.

Người vẫn còn bơ phờ.

Dù không nói.

Nhưng có người.

Trong lòng lại lo lắng.

Không tình cảm.

Nhưng ở chung lâu.

Cũng có chút gì.

Khi người định nói.

Hiền huynh vội lôi người ra đằng sau mình.

Mất nhìn chằm chằm một nơi xa.

Bỗng nơi đó vang lên tiếng cười.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Hiền huynh trầm giọng nói.

"Tới để cười nhạo kẻ thua cuộc là ta à?"

"Không."

"Không."

"Tại sao ta phải làm thế."

Giọng nói kia vang lên.

Đó là một người đàn ông lịch thiệp.

Lâm phu nhân bị lôi ra sau núp cẩn thận.

Thoáng ngó đầu.

Nhìn xem ai.

"Ta muốn."

"Đến đây."

"Để hợp tác."

"Đơn giản điều ấy."

"Không được sao?"

Người đàn ông kia ngồi xuống cái ghế.

Hiền huynh im lặng.

Như đã chấp nhận lắng nghe.

Người kia cười.

Cầm lên bát nước.

Bên cạnh.

Cười mà nói.

"Thuốc."

"Nên uống nhỉ?"

"Ta uống tự ta." Hiền huynh đáp.

Người kia khẽ cười.

Rồi đặt bát nước xuống.

Cộp.

Tiếng thủy tinh.

Đặt xuống bàn gỗ.

Người kia ngồi lịch thiệp.

Rồi chậm nói.

"Giờ."

"Thế huynh ở phương xa."

"Nơi làng Bách Nghiệp kia."

"Đang là thế lớn."

"Nếu cứ tiếp tục phát triển."

"Chỉ sợ rằng nào có đất cho chúng ta."

Hiền huynh cười khẩy.

"Đến tìm ta khi hai ngươi đang hợp tác."

Người kia nghe vậy.

Khẽ cười.

Chậm rãi đứng lên.

Phủi bụi nơi ghế.

Rồi chậm nói.

"Thắng không kiêu."

"Thua không nhục."

"Khen không vui."

"Chê không buồn."

"Nguy không loạn."

"Việc lợi nhất."

"Đấy."

"Là tiêu chuẩn cơ bản."

"Của một kẻ trung tầng."

"Hiền huynh."

"Bị đánh một lần."

"Ngã."

"Là lộ ra nguyên hình sao?"

"Không cần khích bác." Hiền huynh trầm giọng nói.

"Chẳng cần phải vậy." Người kia điềm nhiên đáp.

Rồi chậm rãi.

Rời đi.

"Ngươi không đợi câu trả lời của ta?" Hiền huynh thấy vậy hỏi.

Người kia quay đầu lại.

Răng nhe.

Khẽ cười.

Nói.

"Thời gian."

"Sẽ trả lời cho mọi thứ."

Rồi biến mất.

Để lại người.

Trầm mặc ở nơi phòng kia.

Trong khi đó ở nơi làng Bách Nghiệp.

Nơi đang có tập nập khách đến khách đi.

Giờ đây ba làng đã chọn được chủ.

Bách Nghiệp chỉ sợ.

Chủ tốt hơn?

Thay quyền đổi chủ không đổ máu.

Khách đến khách đi như mọi ngày.

Thế huynh đang dạo bước.

Có người cũng đi theo.

Họ người của Bách Nghiệp.

Cung kính thông báo cho Thế huynh.

Mọi thứ về buổi tối này.

"Tiền bạc rất tốt."

"Khách đến rất đông."

"Nhưng đây."

Thế huynh ngừng lại.

"Thấp kém nghĩ rằng đây là tối đa của nơi này rồi ạ."

Thế huynh nghe rồi im lặng.

Đường đường là Hoàng Cơ cảnh.

Sống lâu.

Gần người có trí.

Nên Thế huynh.

Cũng chẳng phải dạng vừa.

Tất cả mọi thứ.

Đều được cải cách.

Trong một đêm một ngày.

Toàn bộ khu chợ khu nhà hàng.

Đều được cải biển tốt nhất.

Có thể.

Trong hoàn cảnh hiện tại.

"Vì sao?" Thế huynh hỏi.

"Dạ thưa ngài đệ tử." Người kia cung kính lễ phép nói.

"Thấp kém nghĩ rằng đây là tối đa lượng khách của ba làng đến nơi đây rồi ạ."

"Nếu tuần tự tuần tự tuần tự ngày qua ngày, tháng qua tháng."

"Thì đây là lượng khách tối đa đến nơi này."

"Sẽ có thể cao hơn nữa."

"Nhưng điều đấy là một điều bất khả thi."

"Khi để toàn bộ người của ba làng đến đây ăn liên tục ngày qua ngày tháng qua tháng."

Người kia nói.

Nhiều từ.

Lảng tránh hoa mỹ.

Để tránh người mất lòng.

Nhưng Thế huynh nghe liền hiểu.

Rồi chậm nói.

"Vậy ý ngươi nói rằng khách nhân của ba làng đã phát triển đến hết cỡ rồi."

"Thấp kém là vậy ạ." Người kia cúi mình khom lưng cung kính nói.

Thế huynh gật đầu.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Thế huynh điềm nhiên hỏi.

Người kia im lặng.

Như suy nghĩ.

Một câu hỏi.

Đã quã rõ ràng đối với một thương nhân lăn lộn lâu trên thương trường.

Nhưng nhiều lúc.

Dễ dàng mở lời.

Nhưng lại khó tổ chức ngôn từ để nói.

Đặc biệt.

Đối với những người đang nói chuyện đây.

"Thấp kém nghĩ."

"Rằng nên tăng lên lượng khách bên ngoài."

"Muốn vậy phải làm sao?" Thế huynh dạo bước điềm nhiên hỏi.

Người kia lại suy nghĩ.

Một câu hỏi.

Đã quá dễ để trả lời.

Nhưng người kia.

Vẫn suy nghĩ.

Rồi mới nói.

"Dạ thưa ngài đệ tử."

"Thấp kém nghĩ, khó khăn ở đây nằm ở việc di chuyển và người có biết đến ta không?"

"Vậy chuyện này phải làm sao?" Thế huynh lại điềm nhiên hỏi.

"Dạ thưa ngài đệ tử." Người kia lại cung kính nói.

"Thấp kém nghĩ rằng nên mở rộng việc tuyên truyền, quảng cáo, để người biết đến ta."

"Nên tổ chức những xe những ngựa."

"Để họ có thể di chuyển lên đây đường xa."

"Tiện đà phát triển về du lịch ở nơi ta."

Người kia gật đầu.

"Vấn đề nằm ở đường xa phải không?" Thế huynh mỉm cười hỏi.

Người kia cúi đầu.

Mà chẳng nói.

Chỉ lúc lâu sau.

Mới gật đầu.

"Chúng ta có thể dùng phương tiện dịch chuyển."

"Chỉ cần muốn."

"Là đến nơi."

Thế huynh nêu ý kiến.

Người kia cúi đầu.

Lặng mà chẳng nói.

Thế huynh mỉm cười.

"Ngươi đang lo lắng về vấn đề gian tặc và nổi loạn."

Người kia không nói chỉ khẽ gật đầu.

Thế huynh khẽ cười.

Rồi vỗ vỗ vai người kia mà nói.

"Ngự Lang tông chưa yếu thế bao giờ."

Rồi bỏ đi.

Chương 319: Sâu Trong