Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 320: Điên Rồi
"Ngày sau."
Khi mặt trời vừa ló rạng.
Những đứa trẻ đã phải ra sân trống để tập luyện.
Bỏ cái áo xuống.
Phơi ra lưng trần.
Sương sớm làm cho cơ thể của những cậu ấm cô chiêu khẽ run rẩy.
Những không làm lay động những đứa trẻ đã quen với sương sớm.
Cha.
Cha.
Cha.
Không phải tiếng gọi cha mà là tiếng ra quyền của lũ nhỏ.
Khởi động thứ ấy đã qua từ lâu rồi.
Vì chúng phải dậy từ trước khi mặt trời mọc.
Thời công chúa hiếm khi nào thấy lại tỉnh giấc sớm.
Ăn mặc cẩn thận đi đến nơi đây.
Có vẻ v·ết t·hương đau đã lại lành.
Dù sao ăn mặc cẩn thận cũng là một trong những nghĩa vụ của công chúa.
Người đến.
Thời đội trưởng dừng lại cúi mình.
Đám trẻ nhỏ đang hăng hái luyện quyền vội vàng khom lưng.
"Công chúa."
Những tiếng hô đồng thanh của lũ trẻ.
Xen lẫn.
Là tiếng hô của Thời gia người đội trưởng ấy.
Sự công nhận.
Đã đến tận nơi đây.
"Các vị tốt." Thời công chúa vẻ như chẳng vì thế mà vui, cũng chẳng như thế mà buồn.
Khẽ dơ tay.
Chào rồi thôi.
Đám nhóc được tiếng đứng lên nghiêm túc.
Thời đội trưởng cũng nghiêm túc kính cẩn mà chẳng nói câu gì.
Thời công chúa thoáng cười rồi lên tiếng.
"Thời đội trưởng hẳn biết lý do ta đến nơi đây."
"Thỉnh công chúa hỏi." Thời đội trưởng vẫn là cái vẻ nghiêm túc ấy.
Nhưng lại như có như không lờ mờ chẳng rõ là biết hay không nói.
"Ta muốn biết về Thời công tử."
"Quá khứ."
"Của người được tôn kính ấy."
Thời công chúa thấy vậy cũng chẳng khó chịu, điềm nhiên chậm rãi cất tiếng nói.
Thời đội trưởng nghe vậy chẳng chút chần chừ.
Như thể chẳng kiêng kị.
Hoặc điều này.
Đã được cho phép.
Rồi nói.
"Thưa công chúa."
"Quá khứ của Thời công tử vô cùng đơn giản."
"Thời công tử sinh ra là con trưởng của Thời gia."
"Thụ thế nhân tôn kính."
"Là cùng một cha một mẹ với ngài."
"Sinh."
"Mà tôn quý."
Thời gia công chúa vẫn điềm nhiên lắng nghe.
Nghe.
Mọi chuyện diễn ra ấy.
Cho dù là tiểu tiết hay chi tiết.
Biết rồi hay không.
Vẫn điềm nhiên yên lặng.
Nghe.
Mà chẳng nói.
Thời đội trưởng nói tiếp.
"Thời công tử năm ấy."
"So với ngài trước đây."
"Quả là một khuôn đúc ra."
"Cùng một cha một mẹ."
"Chỉ khác mỗi giới tính."
"Nhưng điều này."
"Mấy quan trọng."
"Phải không?"
Thời đội trưởng thoáng hỏi.
Thời công chúa chỉ cười im lặng chẳng nói.
"Cả hai người đều có liên quan đến Tạo gia."
"Nếu Thời công chúa là bỏ Tạo công tử xuống."
"Để vươn lên."
"Thì Thời công tử."
"Ừm." Thời đội trưởng nói đến đây thoáng im lặng.
Dường như có điều gì đó khó nói.
Hoặc ngôn từ.
Chưa kịp tổ chức được.
Thời công chúa bị hấp dẫn sự tò mò.
Giống như con mèo.
Bị câu dẫn.
Những vẫn làm vẻ điềm nhiên.
Im lặng.
Đợi cho.
Thời đội trưởng tự cất tiếng nói.
Đám trẻ nơi đó vẫn đứng thành hàng.
Chúng nhắm chặt mắt.
Mặc dù điều chúng làm chẳng có mấy ích gì.
Đến đôi tai.
Nhưng chúng như đang.
Thể hiện rằng.
Mình không nghe thấy điều gì mà họ nói.
"Tạo gia lúc ấy cũng có một người công chúa."
"Là em của đương nhiệm gia chủ."
"Cũng là cô của Tạo gia công tử."
"Nhưng người này tuổi nhỏ nhất trong tất cả những người em."
"Chẳng lớn hơn Tạo công tử là mấy tuổi."
"Nên hai người thành bạn."
"Từ nhỏ đến lớn."
"Hai người yêu nhau?" Thời công chúa chẳng biết nghĩ đến điều gì mà hỏi vậy.
Nhưng Thời đội trưởng lắc đầu nói.
"Dạ không thưa công chúa."
"Hai người là huyết thống."
"Thế gia nặng lễ phép."
"Nên chuyện ấy là không có."
"Cũng không thể."
"Hai người chỉ là bạn."
"Từ nhỏ đến lớn."
"Nhưng đối với Tạo công tử năm ấy."
"Tạo công chúa."
"Thân như anh em ruột thịt."
"Cùng mẹ cùng cha."
"Hơn cả tri kỷ."
"Hơn cả ở nhiều nơi."
"Anh em ruột thịt chém g·iết."
"Nhưng."
"Tạo gia công chúa."
"Lại yêu."
"Thời gia công tử."
"Chuyện chẳng đến đâu."
"Tạo gia người không mấy ủng hộ."
"Nhất là Tạo gia công tử."
"Vì họ biết."
"Thế gia người thường sống thiếu tình cảm."
"Tính tình bạc lương."
"Nên mặc kệ sự cấm cản."
"Họ yêu nhau lén lút."
"Thời gia công tử."
"Yêu say đắm Tạo gia công chúa."
"Đúng là chuyện lạ trên đời."
Nói đến đến Thời đội trưởng hồi tưởng rồi thoáng cười.
Thời công chúa vẫn im lặng chẳng nói.
"Chuyện đi đúng như những gì mà Tạo gia dự đoán."
"Thế gia người vốn tính tình bạc lương."
"Sống thiếu tình cảm."
"Để vươn lên sẵn sàng bỏ thứ kéo chân mình xuống."
"Thời gia công tử năm đó muốn vươn lên."
"Chỉ dành một đêm để suy nghĩ."
"Rồi quyết định một bước một cuộc đời."
"Huynh ấy đã làm gì?" Thời công chúa vừa bị kích thích bởi trí tò mò.
Vừa bị hấp dẫn bởi nhiều thứ.
Nên thoáng không kiểm soát được.
Mà cất tiếng hỏi.
Thời đội trưởng thấy vậy thì nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời công chúa mà điềm nhiên nói:
"Thời gia công tử đã dùng dao đ·âm c·hết Tạo gia công chúa, dùng dao đ·âm c·hết n·gười mình yêu thương nhất cuộc đời."
"Để vươn lên."
"Phải bỏ tình cảm xuống."
"Là vậy đấy thưa công chúa."
Thời công chúa nghe vậy thì hấp thụ mọi thứ.
Mọi kiến thức câu chuyện được đưa vào trong đầu.
Rồi sau đó.
Khẽ cười điềm nhiên chậm nói.
"Nói là cùng một khuôn nhưng năm đó Thời công tử hơn ta của quá khứ nhiều lắm."
Thời đội trưởng im lặng không nói.
Thời công chúa cũng chẳng muốn nói thêm.
Chào.
Rồi rời đi.
Những người còn lại.
Những người ở đó.
Cũng hành lễ.
Cúi đầu.
Chào người.
Ngày cuối tháng cũng tới.
Thời gian cứ trôi đi.
Quá nhanh.
Mà chẳng chờ đợi người.
Trước cửa lớn.
Chẳng có ai đau khổ khi cảm nhận thời gian trôi qua.
Họ chỉ ở nơi đây.
Mặc những bộ y phục đẹp nhất.
Chuẩn bị mọi thứ tươm tất nhất.
Để đến chào.
Một người.
Dược huynh chải lại tóc cho cẩn thận gọn gàng.
Đi đoàn là theo mấy người đệ tử.
Ánh mắt khẽ đánh sang phía Hiền huynh bên cạnh đó.
Đi cùng là hai kẻ phàm nhân.
Mắt khẽ nháy.
Môi mỉm cười.
Tài Hiển hai người gần đó cúi đầu chẳng nói.
Ba người thầm lặng nhóm giờ chỉ sợ lại thêm người.
Cánh cửa lớn chậm mở.
Chẳng có tiếng uỳnh uỳnh nào cả vì đâu có phải cửa sắt đá đâu.
Cũng chẳng phải cửa lớn.
(Thời gian trôi đi quá nhanh.)
(Còn quá nhiều điều mà tôi phải làm.)
(Còn quá nhiều điều, mà tôi chưa thể làm, khi duyên chưa đến.)
(Chẳng biết khi nào mùa xuân đến.)
(Khi nó đến rồi, liệu tôi đã ra đi?)
(Phàm nhân chi người không điều đình với bọn tử thần ấy.)
(Khi duyên này hết chỉ sợ tôi sẽ phải ra đi.)
(Nhưng có lẽ.)
(Là rất lâu.)
(Hoặc rất ngắn.)
(Ai biết được duyên đến duyên đi.)
(Chẳng biết khi nào mùa sen nở?)
(Liệu tôi có còn kịp để gặp người năm ấy.)
(Hay lại để người phải chờ đợi.)
(Suốt năm tháng dài giống như lúc trước kia.)
(Tình cảm là xiềng xích.)
(D·ụ·c là con rắn độc.)
(Bơm độc vào trong tâm.)
(Tâm trở mình khó thoát.)
(Thế gian cảnh trần lao.)
(C·hết sao?)
(Ha Ha Ha.)
(Tôi không thể c·hết được.)
(Ít nhất là vào lúc này.)
(Tôi còn quá nhiều việc phải làm.)
(Quá nhiều người phải chăm sóc.)
(Quá nhiều trách nhiệm.)
(Nhiều thứ phải lắng lo.)
(C·hết sao?)
(Không c·hết được.)
(Ít nhất là lúc này.)
(Tôi còn phải gặp người đang chờ tôi khi mùa sen nở.)
(Tôi còn phải hót lên tiếng to nhất để cho cả thế gian biết, để cho một người kia biết rằng tôi đang đến tìm họ.)
(Tôi còn phải sống, sống để một người không thể nào c·hết, vì một người chỉ có thể thực sự c·hết, khi tôi quên đi họ.)
(Thể xác thứ ấy chỉ là thứ tầm thường.)
(C·hết sao?)
(Tôi không thể c·hết được.)
(Nhưng điều mà tôi muốn hỏi?)
(Liệu khi tôi c·hết.)
(Người còn nhớ đến tôi.)
(Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha)
(Hãy để tôi hót lên một tiếng to nhất, để thế gian đều biết, thế gian đều nhớ, cho đến khi duyên hết, thân này tan hoại, ít nhất, tôi sẽ không c·hết)