Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 321: Chụp Mũ

Chương 321: Chụp Mũ


Lão già mở cửa chậm rãi bước ra.

Nhưng khi ra.

Vẫn đứng nơi cửa.

Ngăn lại chưa cho vào.

Ý chưa cho vào.

Lão nhìn mọi người.

Rồi nhìn người đệ tử của mình.

Mới chậm nói.

"Những gì người biết."

"Đã biết rồi."

"Những điều diễn ra."

"Đều biết cả."

"Có chuyện cần nói."

"Mới nên nói."

"Không chuyện cần nói."

"Không đến đây."

"Không phải là chăm công nghìn việc."

"Nhưng người."

"Còn nhiều thứ phải lo lắng."

"Mời các vị vào."

Nói xong.

Chậm rời bước.

Lùi ra khỏi nơi cửa.

Ý.

Nhường cho người bước vào.

Tất cả mọi người đều đối với lão già hành lễ.

Sau mới chậm rãi bước vào nơi ấy.

Ngài đệ tửu đang ngồi.

Điềm tĩnh.

Lặng lẽ.

Mọi người nhìn thấy.

Hành lễ.

Rồi đứng về những nơi.

Mình nên đứng.

Hắn vẫn điềm nhiên bất động nhìn mọi người.

Mà chẳng nói.

Dù chỉ một lời cất ra.

Lão già đứng ở ngoài cửa.

Giống như người canh.

Mà chẳng nói.

Bên trong.

Lấy Thế huynh nơi giữa.

Đứng gần hắn nhất.

Thể hiện sự tự tin.

Dược huynh bên phải.

Thấp hơn một chút.

Nói mình có kém.

Cũng không quá nhiều.

Hiền huynh bên trái.

Thấp hơn Dược huynh.

Nói mình.

Ấn tượng trò chơi.

Giờ mình gần kém.

Tài Hiển đứng cuối.

Có lộ ra mặt.

Nhưng chọn sau cùng.

Còn những người ở nhóm thầm lặng.

Nhóm đã thua từ trước.

Trong đấy có cả một vị chuyển sang Hữu Mỏ người kia.

Ánh mắt Dược huynh đánh ra sau.

Hai người Tài Hiển bắt lấy.

Dù không cam lòng.

Nhưng cũng căn răng phải chịu.

Đi lên đầu tiên.

Lên tiếng nói.

"Dạ thưa ngài đệ tử."

"Về chuyện của người kia vì lý do ấy mà chuyển sang làng Hữu Mỏ."

"Mong ngài nghiệm xét rồi thông qua cho ạ."

Hắn nghe rồi chẳng nói.

Chẳng thèm nhìn lấy người kia.

Rồi cũng gật đầu.

Như chuyện.

Chẳng mấy quan trọng.

Lúc này.

Tài Hiển hai người mới cắn răng.

Quay lưng lại nhìn đang tự tin đứng nơi ấy Thế huynh.

Rồi nhìn sang cạnh đó Dược huynh.

Dù không cam lòng.

Nhưng vẫn phải nói.

"Dạ thưa ngài đệ tử."

Hắn lắng nghe.

"Hai người bọn tôi muốn hướng về ngài để cáo trạng về hiện nay tu vi cao nhất Thế sư huynh ạ."

"Thế huynh hiện giờ."

"Lập nên, không, làm chủ Bách Nghiệp làng."

"Biến nơi ấy thu về lợi nhuận lớn nhất."

"Nhưng nó lại chẳng minh bạch."

"Chẳng đẹp đẽ với đời."

"Thủ đoạn kinh doanh cùng xây dựng thế lực mọi thứ thì tạm không bàn đến."

"Chỉ nói phần này Thế huynh đã làm rất tốt."

"Cho cái vốn đã phát triển tốt."

"Nay lại phát triển thêm một chút một phần."

"Mặc dù chính ngài đã nhận Thế huynh vào tham gia nhiệm vụ này."

"Nhưng hiện giờ Thế huynh nơi ấy là tu vi cao nhất."

"Nếu là cùng cảnh giới cao hơn chút thì chẳng nói."

"Dù sao cũng là đám trẻ chơi với nhau."

"Đằng này Thế huynh đường đường là Hoàng Cơ cảnh."

"Hơn nữa lại còn là đỉnh phong tối cường."

"Thường Hoàng Cơ cảnh dù tập hợp hết ở đây những kẻ Tẩy Trần này cũng chẳng đánh nổi."

"Thế huynh tham dự khác gì một thanh niên trai tráng đánh với một lũ trẻ con."

"Bọn tôi chúng thấp kém này không dám nghi ngờ quyết định của ngài đệ tử."

"Nhưng cho dù cái nơi này không còn được tham gia nhiệm vụ nữa mong ngài nghiệm xét cho."

Tài huynh nói xong, chẳng thèm nhìn Thế huynh lấy một cái.

Thế huynh vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh ấy.

Lẳng lặng nghe.

Lẳng lặng nhìn.

Hiển huynh quay lại khẽ nhìn.

Rồi lại quay lên như đã quyết chí.

C·hết thì thôi rồi nói.

"Thưa ngài đệ tử."

"Thế huynh sống lâu, thân có gia sư tốt, là một vị trưởng lão trong tông môn dậy bảo, lại còn kinh qua vô số nhiệm vụ trong đời, chỉ thông minh sắc xảo là hơn xa so với đời, đám đệ tử Tẩy Trần chúng tôi, tự nhận là thấp kém, chẳng bằng nổi với Thế huynh, đám đệ tử chúng tôi, cũng tự nhận, là mình chẳng phải kỳ tài, sinh ra có trí tuê, vượt so với người thường."

"Nhưng thưa ngài đệ tử, trước Thế huynh phụ tá một người đã muôn vàn chắc trở, sau lại tách ra tự lập khó khăn hơn cho muôn phần, thưa ngài đệ tử chúng đệ tử Tẩy Trần chúng tôi tự nhận là chẳng bằng, tự biết là thấp kém, dù biết đời vốn chẳng công bằng, nhưng chuyện này thật bất công."

"Thưa ngài đệ tử, Tẩy Trần cảnh muốn nhận nhiệm vụ để lịch luyện là muôn vàn khó khăn, may mắn lắm mới được chọn là người tham dự, đi vào, để lịch luyện bản thân, tăng kiến thức với đời, sau cũng mượn cơ hội may mắn này, để trải vuốt, từ đấy đúc kết ra nhiều kinh nghiệm, là bàn đạp cho tương lai, cho cuộc sống, là phát triển, dù nhỏ nhoi, nhưng cũng, là cho tông môn."

"Nhưng giờ, Thế huynh bản thân tu vi cao chẳng nói, lại có kiến thức, kinh nghiệm đã được đúc kết, từ vô số nguy nan thử thách, vượt xa, so với đám đệ tử Tẩy Trần tầm thường như chúng tôi, bản thân chiếm lấy miếng bánh to nhất, lợi ích lớn lao nhất còn chẳng nói, mặc dù lợi ích tầm thường ấy, đối với tất cả chúng ta gần như cũng chỉ là thứ phù du."

"Nhưng ẩn sâu trong đấy là vô số kinh nghiệm sống, lợi ích cho sự phát triển tương lai, đối với Thế huynh chỉ như muối bỏ biển, đối với chúng thấp kém này, chúng đệ tử Tẩy Trần cảnh này, lại là vô cùng quý giá."

"Mong ngài đệ tử."

"Với trí tuệ siêu việt."

"Và con mắt nhìn xa."

"Có thể rộng lượng từ bi."

"Vì sự phát triển của tông môn."

"Dù là nhỏ nhoi thôi."

"Nhưng cũng làm ra thay đổi."

"Không thể làm vừa lòng mỗi bên."

"Nhưng ít nhất có thể cho người chỗ thở."

"Mong ngài."

Nói đến đây Tài Hiển hai người thành kính quỳ khẩn đầu dập nơi dưới đất.

Mắt chẳng dám ngước lên.

Hắn nghe.

Rồi im lặng.

Vẫn điềm nhiên.

Im lặng.

Chẳng nói một lời.

Xong.

Mắt chậm rãi.

Ngước lên.

Nhìn Thế huynh.

Thế huynh đã chuẩn bị tâm lý.

Bao nhiêu năm kinh nghiệm sống trên đời.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt bình thản đó.

Vẫn thoáng lên.

Sự kh·iếp sợ.

Từ sâu thẳm.

Trong trái tim cùng tâm trí.

Thế huynh không nói.

Không dám nói.

Vì người chưa cất tiếng.

Vì quá hiểu cuộc đời.

Lúc này Dược huynh mới ngoài ý muốn.

Chậm đứng lên.

Không cao hơn.

Không thấp hơn.

Cạnh nơi mà hai người Tài Hiển đang quỳ.

Rồi cũng quỳ bịch xuống.

Dập đầu nơi dưới đất cạnh hai người Tài Hiển.

Tạo thành thế cả ba người cùng quỳ trước mặt hắn.

Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng nơi ấy.

Trong ánh mắt ai cũng thoáng lên vẻ bất ngờ.

Đặc biệt là Thế huynh.

Vì trong tâm trí hắn nghĩ rằng.

Khả năng lớn nhất Dược huynh sẽ không tự tham dự.

Mà chỉ đứng sau thao túng.

Nhưng lần này.

Viễn cảnh hắn tính toán với khả năng lớn nhất.

Đã không thành hiện thực.

Mà lại.

Là viễn cảnh có tỷ lệ thấp hơn.

Điều này cho Thế huynh đối với Dược huynh thêm một điểm ấn tượng.

Liều.

Trước ngạo mạn.

Sau liều.

Thế huynh không nói vẫn điềm nhiên.

Nhưng nếu trong lòng có bộ mặt.

Vậy thì Thế huynh đang mỉm cười.

"Thưa ngài đệ tử."

"Thế huynh người này tu vi cao."

"Trí tuệ lớn."

"Nhưng người đầy khuyết điểm."

"Thấy lợi tối mắt."

"Còn bán cả chủ."

"Mặc dù là tu vi cao thấp."

"Nhưng hiện giờ mình đang theo."

"Điều này là bất nhân."

"Lại còn bất nghĩa."

"Điều này chỉ."

"Thế huynh."

"Là người có lợi quên nghĩa."

"Bán chủ vô tình."

"Người mang phản cốt."

"Người có phản tâm."

"Lửa thử vàng."

"Câu đấy có sai có đúng."

"Nhưng bây giờ cũng thử ra được con người của Thế huynh."

"Nay bán chủ."

"Mai hại tông."

"Thỉnh ngài đệ tử."

"Anh minh sáng suốt."

Chương 321: Chụp Mũ