Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 322: Lộ Bài
Hắn nghe vậy.
Vẫn điềm nhiên.
Chẳng nói.
Chỉ nhìn.
Nhìn ba người.
Rồi nhìn Thế huynh.
Thế huynh thấy ánh mắt.
Cúi đầu.
Rồi chậm rãi.
Như chuẩn bị.
Bước lên trước.
Cạnh ba người đang quỳ.
Cất tiếng nói.
"Thưa ngài đệ tử."
"Những lời mà ba người ấy tấu nói."
"Có đúng."
"Nhưng."
"Cũng chỉ đúng một phần."
"Tôi đây có thể vì lợi."
"Nhưng không thể quên nghĩa."
Dược huynh đang quỳ xuống lắng nghe.
Bỗng giống như có điều mách bảo.
Ngước đầu nhìn lên.
Nhìn vào hướng tiều tụy Hiền huynh.
Bỗng thấy hắn đang cười.
Hiền huynh chậm rãi tiến lên định nói.
Trái tim Dược huynh bỗng nhảy sai một nhịp.
Mắt nhìn cao mà chẳng thèm nhìn người quỳ ở dưới đất.
Hiền huynh thanh minh nói:
"Bán chủ là chuyện không thể nào."
"Thế huynh với tôi."
"Vốn chỉ tách ra."
"Xong lại nhập vào."
"Hai người vẫn vậy."
"Là một như cũ."
Nói xong.
Liền ngừng.
Dược huynh đôi mắt như rực lửa.
Giống như con thú dữ muốn nuốt trọn Hiền huynh.
Hắn hiểu.
Hắn dĩnh bẫy rồi.
"Mẹ kiếp." Hắn mắng thầm.
Ở một chỗ như này.
Ai ai cũng nghe thấy.
Nhưng họ không lấy này làm cớ.
Vì một dao là đủ rồi.
Hắn nghe hết.
Hắn vẫn vậy.
Chẳng đổi khác.
Điềm nhiên.
Gật đầu.
Rồi có mấy điều sau báo.
Nói một lần luôn.
Ba người Tài Hiển Dược vẫn quỳ mà chẳng đứng lên khỏi mặt đất.
Tay Dược huynh nắm chặt.
Như muốn bóp hết ra thế đạo này.
Người.
Đến rồi đi.
Những người trong phòng nơi đó.
Đám đệ tử vẫn còn choáng voáng.
Với bộ não.
Có những thông tin dễ dàng.
Trước dễ dàng.
Nhưng nay lại khó xử lý.
Tấu trình xong rồi.
Mới lại ra đây.
Hai người Hiền Thế lại về chung một cặp.
Lặng nhìn Dược huynh mà mỉm cười.
Dược huynh tức giận tay nghiến chặt.
Nuốt xuống uất ức rồi rời đi.
Những người khác nhìn hai người Hiền Thế trong sợ hãi.
Tài Hiển hai người dù im lặng nhưng vẫn thoáng hiện vẻ vui mừng.
"Vậy."
"Tạm biệt chư vị." Hiền huynh đối với mọi người vẫy tay chào.
Ý đã rõ.
Người không nên dừng ở nơi đây.
Cánh cửa đóng lại.
Lão già cũng chẳng nói một lời đối với hai người Hiền Thế.
Hai người vẫn lễ phép hành lễ.
Rồi chậm rãi.
Rời đi.
Vị nữ đệ tử kia chậm rãi đi sau.
Với thân phận.
Cùng một làng.
Dù không tham gia cuộc chơi.
Nhưng ít nhất cũng phải đi đúng chỗ.
Hai người Hiền Thế như chẳng để ý.
Chậm rãi đi xuống bậc thang.
Tiếng bước chân rõ ràng.
Của những kẻ chiến thắng.
"Thế huynh quả là kỳ tài thiên hạ."
"Chuyện bàn từ mấy tháng lâu ấy vậy mà nay mọi chuyện theo hết như dự tính."
"Thậm chí là còn tốt hơn nhiều."
Thế huynh nghe vậy khẽ cười rồi khiêm tốn nói:
"Nào đâu."
"So với thiên hạ ta chỉ là hạt cát nhỏ."
"Không gây ra được m·ưa b·ão lớn."
"Nói chi là xứng với mấy chữ kỳ tài thiên hạ."
"Thế huynh khiêm tốn." Hiền huynh khẽ cười lại nói.
"Mắt còn thấp chưa nhìn thấy thiên hạ nhiều."
"Nhưng ta chưa thấy gió to bão lớn nào mà thiếu đi hạt cát cả."
"Thiên hạ rộng lắm." Thế huynh cười đáp lại rồi chẳng bàn tiếp về vấn đề này nữa.
Tỏ ý là vậy.
"Lần này chúng ta thắng lớn." Hiền huynh cười nói.
"Huynh lấy tài nguyên từ tay của Dược huynh."
"Giờ lại có trong tay cả Bách Nghiệp."
"Hai người chúng ta có hai làng."
"Thắng chắc một bên Vì Cảng không toàn diện."
Hiền huynh tự hào thoáng chút, xen lẫn kiêu ngạo nói.
"Nhưng Dược huynh người ấy cũng điên cuồng."
Thế huynh điềm tĩnh nói.
"Trước là ngạo mạn sau là liều."
"Hai người kia là bị Dược huynh chi phối."
"Thực muốn thiêu thân mình để ta ngã khỏi cuộc chơi."
"Lúc đó."
"Tùy sắc trời."
Hiền huynh hiểu điều người muốn nói.
Nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
Thế huynh lại chậm rãi nói tiếp.
"Nhưng hai người cũng chuẩn bị đầy đủ."
"Văn chương tuy không chau chuốt nhưng ý tứ rõ ràng."
"Điều cần truyền đạt."
"Truyền đạt."
"Nhưng khả năng đây cũng là mưu."
"Mưu mà họ đã bày sẵn ra đấy."
"Cố ý như vậy để nói với ngài đệ tử rằng mình thiếu kinh nghiệm thực sự."
"Thiêu lấy thân mình tuy không đá ta ra khỏi nhiệm vụ này."
"Đấy chưa bao giờ là mục đích của hai người họ."
"Vì theo suy nghĩ thường tình của họ."
"Ta là được sư phụ xin vào nhiệm vụ này."
"Xin ngài đệ tử."
"Dù nói vậy."
"Nhưng có thể họ nghĩ khác."
"Kẻ đa nghi thường nghĩ nhiều thứ."
"Họ nghĩ rằng ngài đệ tử sẽ cố kị sư phụ ta một vị Huyền Ngọc cảnh trưởng lão."
"Mà không đuổi ta đi dù ta có làm nhiều điều sai trái."
"Đằng này lại không."
"Ta chẳng làm điều sai trái."
"Nhưng ta ở đây."
"Kinh nghiệm và tu vi hơn họ."
"Cái chúng ta tham gia là trò chơi ấn tượng."
"Ấn tượng để vào pháp nhãn của người trên."
"Hai người không tiếc tự thiêu thân mình."
"Vì theo lẽ thường tình họ nghĩ."
"Ngài đệ tử dù thông minh."
"Nhưng ở tuổi này danh tiếng ấy."
"Chỉ là nói quá lời."
"Bắt giặc c·ướp, đồ xấu ác, ngưng c·hiến t·ranh, c·h·ó nhận chủ, trí hơn người."
"Từng đợt, từng đợt chiến công, ở tuổi này khó người có thể tính được."
"Nhất là chiến công cuối."
"Chỉ có hữu ý người mới nhận ra hành động tưởng vô tâm."
"Họ nghĩ ngài đệ tử được vậy là nhờ có sư phụ tốt."
"Điều này cũng đúng chẳng sai, nhưng chỉ được một phần."
"Không có sư phụ người, tức Nghiêm trưởng lão thì dù chiến công của ngài đệ tử có oanh liệt đến mấy."
"Bằng này thôi cũng chẳng đủ ngồi vào chức vị trong miệng."
"Tương lai đại trưởng lão, thực quyền tông chủ."
"Nhưng nếu không có chiến công này."
"Sư phụ có hữu tâm."
"Cũng chẳng thể kéo cao đến thế."
"Họ nghĩ vậy."
"Nên mới làm thế."
"Bày ra vô số mưu kế."
"Chẳng tiếc tự thiêu thân mình."
"Để kéo ta xuống ngựa."
"Trong trò chơi ấn tượng."
"Vì theo họ nghĩ."
"Dù ta có không ra nhiệm vụ này."
"Thì trong mắt người ấy."
"Ấn tượng đã mất."
"Lấy mạnh h·iếp yếu."
"Lấy già dặn đánh non trẻ."
"Nghe thôi cũng chẳng thấy công bằng."
"Giống như họ nói ấy."
"Giẫu biết đời chẳng công bằng."
"Nhưng như vậy là bất công."
Thế huynh khẽ cười.
"Nhưng họ dù thông minh đến mấy cũng lại thiếu đi nghe một điều."
"Khi sư phụ ta mở cửa ra rồi nói."
"Những gì cần biết người đã biết hết rồi."
"Không hiểu được hàm ý sâu xa."
"Nên mưu kế."
"Dù có thiêu thân mình cũng chẳng lại."
"Nhưng Dược huynh lại đi một nước cờ nữa."
"Để cho ta đánh giá cao Dược huynh thêm mấy phần."
"Lấy đuốc tự thiêu."
"Biết được điều ấy."
"Mà vẫn thiêu thân mình."
"Ấn tượng trò chơi cũng giống như tràng kịch."
"Nếu người đã chán còn ấn tượng được không."
"Nếu có cũng là xấu."
"Dược huynh không tiếc tự thiêu thân mình."
"Đến lúc đó ba người sẽ ngã ngựa khỏi trò chơi ấn tượng."
"Nhưng sau đó nhìn lại trò chơi còn hai người."
"Hai người chẳng lẽ chúng ta đánh nhau."
"Như vậy đâu còn có chỗ ấn tượng nữa."
"Nghĩ kĩ cũng là kịch bản hay nhưng người có thích không?"
"Nên Dược huynh trận này quả thật là thằng liều."
"Đáng tiếc."
"Một bước thành lại bại."
"Không nắm được tin tức ta và huynh vốn chẳng chia ly."
"Ba người vẫn thế chẳng ngã ngựa."
"Nhưng chỉ sợ ngồi trên cao sắp bị kéo xuống rồi."
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
Hai người Hiền Thế cười trong man dại.