Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 323: Gặp Người
"Mẹ nó."
"Mẹ nó."
"Mẹ nó."
Dược huynh điên cuồng đập toang đồ đạc mà gào trong tức giận.
Không ai ở quanh đây để ngăn cản.
Sự tức giận đã xông lên đến đỉnh đầu.
Khi nhớ lại nụ cười của Hiền huynh.
Khi nhớ lại sự điềm tĩnh của Thế huynh.
Khi nhớ lại sự mừng thầm của hai người Tài Hiển.
Dược huynh gào lên trong tức giận.
Bây giờ hai nhập một.
Thế huynh dùng trí tham gia liệu có dùng sức hay không cũng chẳng biết."
Hiền huynh sẽ không để cho Tài Hiển hai người ngã.
Phải ba đánh một nó mới ra trò.
Dược huynh gào lên trong tức giận mỗi khi nghĩ đến điều ấy.
"Chỉ chuyện này mà công tử giận thế sao?"
Giọng nữ vang lên từ đằng sau.
Ma mị.
Khiến lông tóc dựng ngược.
Khiến Dược huynh.
Như đứa trẻ.
Giật mình quay lại.
Người khẽ cười.
Người phụ nữ ấy khẽ cười.
Rồi chậm rãi.
Khi tay đang nhẹ nhàng cầm cái bình ngọc dưới đất đặt lên bàn.
Đôi mắt thoáng qua như luyến tiếc lấy nó.
Từng ngón tay như chẳng muốn rời xa.
Ôi cảnh đẹp sao người lại sợ hãi.
Người ấy nói.
"Công tử nhìn ta mà sợ hãi."
"Là do dung mạo xấu quá sao?"
Tóc được trải ra sau rồi bồng lên giống như cái bờm sư tử trong phim hoạt hình nào đó.
Nhưng không phải là loại quá dày tóc.
Rồi chật kín giống như mấy cô gái để tóc bờm sư tử.
Mà trái lại.
Mang vẻ gọn gàng.
Đẹp đẽ.
Da trắng như tuyết.
Ngũ quan gọn gàng.
Hơi thoáng đỏ ở cái vẻ đầu mũi.
Giống như thể là lấy cái gì rồi bôi lên.
Điểm kỳ quặc.
Tuy là dệt hoa trên gấm.
Nhưng cũng phần nào tác nên vẻ đẹp của khuôn mặt.
Thân thể gọn gàng.
Đường cong rõ nét.
Chẳng cần phải kể nữa tránh kẻ thèm.
Nhiêu đây là đủ tả mỹ nhân?
Một người rất đẹp.
Rất rất đẹp.
Dược huynh vô thức khi nghe người ta nói vội vàng giống như thể là thanh minh nhưng kèm theo sợ hãi mà đáp lại:
"Không không cô nương đây rất đẹp."
Nữ nhân ấy khi nghe vậy giống thiếu nữ được khen khẽ cười.
Nụ cười như gió xuân ấm áp.
Nhưng sao Dược huynh lại thấy lạnh trong lòng.
Bên ngoài cũng như thế.
Nếu không lông tóc tự dưng ngược hết lên?
"Công tử có phiền nếu tôi ở lại đây một chút?" Người phụ nữ ấy điềm nhiên hỏi.
"Không." Là câu trả lời mà Dược huynh đinh nói.
Nhưng chữ vừa đi ra ánh mắt người đã bắt tới.
Nuốt vào không được.
Chỉ đợi chờ.
"Nói chuyện một chút cũng không được sao?" Người phụ nữ ấy chẳng giận chẳng hờn, điềm nhiên cất tiếng.
"Không phiền nếu cô ở lại đây." Dược huynh như tìm được cơ hội chữa cháy mở lời.
Người phụ nữ ấy khẽ cười.
Dược huynh làm thế ra hiệu.
"Mời."
Mời ngồi.
Người phụ nữ ấy vẫn treo lấy nụ cười trên đôi môi.
Mà mỉm cười chẳng nói.
Khi hai người đã ngồi xuống nơi ghế.
Dược huynh người ấy mới mở lời.
"Có chuyện gì để một người từ Viêm Hầu tộc tới nơi đây?"
Người phụ nữ ấy thoáng ngạc nhiên.
Như thể.
Cô cũng chưa ngờ đến điều ấy.
Nhưng cũng không phải quá ngạc nhiên.
Chú ý hai câu chữ.
Như thể đã dự đoán được phần nào.
"Dược công tử là người nhạy bén ấy." Người phụ nữ ấy điềm nhiên nói.
"Thế đời vốn khó nhậy bén là một kỹ năng." Dược công tử điềm tĩnh đáp lời.
Sự sợ hãi.
Đã nhanh chóng biến mất?
"Dược công tử nói phải." Người phụ nữ ấy nghe vậy thoáng cười.
"Cô đi kèm bảo mẫu?" Dược huynh nhìn bóng người thoáng hiện nơi cửa mà điềm nhiên nói.
Câu hỏi này đã khiến cho người bật cười.
Tiếng hừ lạnh ở ngoài cửa được vang lên.
"Vậy cô muốn gì?"
"Đêm nay không phải một đêm dài?" Dược huynh điềm tĩnh nói.
"Đêm dài hay ngắn là do người cảm nhận." Người phụ nữ ấy nhìn cái vẻ điềm tĩnh của Dược huynh mà chậm rãi cất tiếng.
"Ta đã nghe nói về thất bại." Người phụ nữ ấy cất tiếng nói khi Dược huynh im lặng như lắng nghe.
"Một thất bại nhục nhã."
Như lấy dao đâm sâu vào v·ết t·hương vốn có.
Nỗi đau.
Khiến cho Dược huynh phải động đậy mặt mày.
"Vất vả đường xa không ngại thân phận sẽ không đến để nhục mạ một người này." Dược huynh thoáng lộ vẻ khó chịu cất tiếng.
Ngữ khí.
Cũng chẳng mấy thân thiện gì.
Người phụ nữ kia.
Thoáng lộ vẻ thất vọng.
Rồi lại thôi điềm nhiên nói tiếp.
"Không."
"Ta đến đây là để giúp huynh phục thù."
Dược huynh ngữ khí bắt đầu khó chịu từ khi bị chọc vào v·ết t·hương đau.
Nghe vậy.
Liền cất tiếng nói.
"Viêm Hầu tộc đối với tông ta là địch không phải bạn."
"Hợp tác với Viêm Hầu tộc còn chuyện gì ngoài hại tông hại dân."
"Thù oán trên đời đều có thể hóa giải bằng lợi ích."
"Hại người lợi mình vốn là đạo người." Người phụ nữ kia nghe vậy thì điềm nhiên nói.
"Đạo người như thế chỉ có đạo người của kẻ ích kỷ." Dược huynh ngữ khí khó chịu nói.
"Người vốn ích kỷ ấy là người." Người phụ nữ kia đáp.
"Ấy là thú." Dược huynh nói.
Người phụ nữ ấy nhún vai chỉ cười.
Dược huynh im lặng.
Không khí cũng lặng theo.
"Giúp ngươi tông môn này không còn chốn nào để ta dung thân."
Như thể đã nghĩ kỹ Dược huynh buông tay ra cất tiếng nói.
"Vấn đề là huynh còn người nào để luyến tiếc." Người phụ nữ kia điềm nhiên đáp.
"Ngươi đến đây hẳn đã có tìm hiểu."
"Còn lại của ta đều là già yếu chi người."
"Chẳng bao lâu nữa."
Dược huynh nghe vậy.
Điềm nhiên đáp.
"Vị kia đâu phải là người già yếu." Người phụ nữ kia nói.
"Cũng là người trong kho rồi." Dược huynh điềm nhiên đáp.
Người phụ nữ ấy cười.
Không khí lại lặng lại.
Người phụ nữ ấy mở lời nói.
"Vậy huynh muốn gì?"
"G·i·ế·t ta luôn không được sao?"
"Sao không hành động trong âm thầm mà tới nơi đây tìm ta một kẻ Tẩy Trần cảnh bàn điều kiện." Dược huynh như thể có suy nghĩ điềm tĩnh nói.
"Điều này muốn nói lên nhiều điều."
"Các vị cần có sự giúp đỡ của ta."
"Âm thầm hay không cũng chẳng biết."
"Nhưng sự giúp đỡ của ta là điều cần."
"Ta là đối tượng hoàn hảo nhất."
"Phải không?"
Dược huynh nói.
Rồi mắt nhìn thẳng.
Vào mắt người phụ nữ ấy.
Họ làm vẻ ngạc nhiên.
Thoáng thôi.
Nhưng ngạc nhiên nhiều.
Như thể là diễn.
Trước một đứa trẻ.
Khi nó biểu hiện tài năng.
Làm nó vui lòng?
"Dược huynh trí tuệ." Người phụ nữ kia mừng vui nói.
Dược huynh thoáng lộ vẻ đắc ý rồi biến mất.
Xong.
Người phụ nữ ấy lại cất tiếng.
"Vậy huynh muốn gì?"
"Ta muốn." Dược huynh sau một hồi im lặng.
Lại tự nói.
"Ta muốn."
"Cô."
Quay sang nhìn thẳng vào mắt người cất tiếng nói.
Người phụ nữ khẽ cười.
"Muốn ta."
"Xưa nay chỉ có mua bó rau ngoài chợ mới nói vậy."
"Cô tự hạ thấp mình." Dược huynh điềm tĩnh nói.
"Bó rau có thể mua ở những nơi cao cấp."
"Còn chúng ta vốn là giao dịch với nhau."
"Tình cảm gì ở nơi này."
"Mà văn thơ câu chữ."
Người phụ nữ ấy khúc khích cười.
Bên ngoài sự khó chịu của ai đó có thể cảm thấy rõ.
Nếu sự khó chịu ấy thành khí.
Vậy nó.
Hẳn có thể g·iết người.
"Muốn ta cũng được."
"Nhưng đấy là tất cả những gì huynh muốn." Người phụ nữ ấy mỉm cười mà nói.
Dược huynh gật đầu đáp lại.
"C·hết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu."
"Muốn vậy c·hết được rồi."
Người phụ nữ ấy.