Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 324: Dịch Bệnh
Mỉm cười.
(Dừng lại đi.)
(Ta hận ngươi.)
(Ta biết.)
(Nhưng ta.)
(Yêu Ngươi.)
Nàng chậm bước rời đi nơi trước cửa.
Như đang bàn bạc.
Với ai đó.
Người đó thấy nàng.
Khó chịu trong giọng nói.
Cất lời.
"Làm vậy có được không?"
"Chỉ là một tên tiểu tử."
Người phụ nữ ấy nghe vậy thì chậm rãi đáp.
"C·hết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu."
"Hắn đã nguyện ý c·hết sao ta lại không cho."
"Hắn chỉ là một tên Tẩy Trần cảnh." Người kia ngữ khí khó chịu trầm giọng nói.
"Đằng nào chúng ta cũng sắp c·hết rồi." Người phụ nữ kia điềm nhiên đáp.
"Sẽ không." Người kia đáp lời.
Rồi bỏ đi.
Nàng mỉm cười.
Cánh cửa đóng lại.
Nuốt viên đan dược.
Người kia đứng lặng.
Tay đập xuống đất.
Vô số phù văn hiện ra.
Chữ khắp nơi như sống trên mặt đất.
Thế này chẳng khác một phim hoạt hình nào đó của cậu bé tóc vàng.
Không giờ đã lớn.
Đây hẳn là thuật triệu hồi chăng.
Nhưng tuy là cùng triệu hồi lại có chỗ khác.
"Tai Ương."
Chữ như sống dậy trên thân thể của người đó.
Chảy xuống mặt đất.
Dưới ánh trăng sáng.
Chữ thoáng hiện lên.
Vô tận hình chữ.
Tụ tập thành một cánh tay.
Vươn lên bầu trời.
"Ta biết."
Ở một bên Thế huynh người sư phụ.
Đang nói với hắn điều gì đấy.
Một điều thì thầm.
Mà hắn trả lời với giản đơn hai chữ.
Ngày sau.
Vô số tiếng người.
Gầm rú gào thét.
Vang lên khắp nơi thay cho tiếng gà gáy.
Khi mặt trời mới mọc.
"Có chuyện gì." Tài huynh bật dậy khỏi giấc ngủ.
Nhìn quanh mà nói.
Choàng lấy áo.
Chạy ra ngoài.
Cảnh tượng hắn thấy.
Là nhân gian địa ngục.
Thống khổ giới.
Người dân ở khắp nơi.
Vật lộn trong đau đớn.
Gào thét.
Hắn lao nhanh như chớp.
Đến nơi một người mẹ đang ôm đứa con.
Bản thân của bà đang quằn quại.
Tấm thân nhỏ gầy ấy.
Đang giẫy giụa trong đau đớn.
Nhưng không nỡ buông đứa con ra.
Đứa bẻ liên tục gào khóc.
Mà bà một người mẹ chẳng làm gì được cả.
Khi thấy Tài huynh tới.
Như vớt.
Được cọng rơm cứu mạng.
Bà dùng hết sức lực của mình.
Nhẹ nhàng đăt đứa trẻ xuống.
Mà nắm cổ áo của Tài huynh mà van xin.
"Xin ngài đệ tử."
"Xin ngài đệ tử từ bi."
"Từ bi cứu lấy đứa con của tôi."
"Nó còn nhỏ lắm."
"Nó còn rất nhỏ."
"Nó mới bước vào đời."
"Bước vào thế giới này."
"Nó còn vô số những trang giấy trắng."
"Chưa được tô vẽ về những hành trình của cuộc đời nó."
"Nên xin ngài."
"Hãy rộng lòng từ bi."
"Từ bi mà cứu nó."
Tài huynh lộ vẻ khó xử.
"Vậy còn bà."
"Bà không tự cứu mình sao?"
"Không." Người phụ nữ ấy lập tức lắc đầu nói.
"Nó là tất của tôi."
"Là niềm hạnh phúc nhất.'
"Xin ngài."
"Xin ngài hãy cứu nó mà mặc tôi."
Cơn đau như con dã thú.
Như cái kim châm.
Như thanh kiếm sắc.
Liên tục cắt cắn đâm.
Tra tấn thân thể của người phụ nữ ấy từng chút từng chút một.
Tài huynh im lặng.
Như đang dằn vặt.
Dằn vặt bản thân.
Dằn vặt nhiều điều.
Hắn có thể là một người tu.
Nhưng hắn.
Cũng là một người phàm.
Chẳng do dự hắn gật đầu.
Buông tay bà ra lao đến đứa trẻ.
Người phụ nữ ấy vui vẻ mà gục xuống.
Khi chuyện đã xong.
Ý chí đã hoàn thành.
Nhắm mắt.
Xuôi tay là được rồi.
Bà c·hết.
C·hết.
Dù thân thể có bị h·ành h·ạ.
Nhưng nụ cười vẫn trên môi.
Nước mắt bỗng chảy.
Trên khuôn mặt của người chủ quân ấy.
Lâu lắm rồi nước mắt mới tuôn rơi.
Tài huynh cởi hết y phục của đứa trẻ.
Có dòng chữ nhỏ dính trên người.
Đây hẳn là nguyên nhân gây ra đau đớn.
Hắn nghĩ vậy.
Rồi hắn dùng khí.
Xé rách y phục của người mẹ ra.
Vô tận vô tận chữ cái.
Đang sinh sôi liên tục.
Trên người của bà.
Như muốn nuốt chửng.
Thân thể gầy còm ấy.
"Ra cho ta." Tài huynh như điên khùng.
Gầm lên.
Dùng khí liên tục.
Liên tục.
Liệc tục.
Ảnh hưởng đến câu chữ trên người của đứa trẻ.
Đứa trẻ cứ khóc.
Khó mãi.
Trẻ con mà phiền vậy.
"Ra cho ta." Tài huynh lại gầm lên.
Như đã điên cuồng.
Dùng hết toàn bộ khí của mình.
Nhưng đứa trẻ.
Cứ khóc.
Khóc mãi.
Rồi cuối cùng.
Nó ngừng.
Chỉ là người khác.
Nước mắt đang rơi.
"Cứu người."
"Ngài đệ tử mau cứu người."
Người tràn vào trong nhà.
Khi nghe được tiếng người ban nẫy hô vang.
Khi nước mắt chảy ra.
Tài huynh.
Phải gạt đi nó.
Tất cả những người đệ tử.
Của làng Vì Cảng đều bận rộn.
"Dược huynh."
"Khí của Dược huynh hẳn đủ mạnh."
"Dược huynh đâu rồi."
Một người trong nhóm ba người theo Dược huynh.
Nhìn quanh đám người.
Mà gầm lên nói.
Nhưng chẳng ai đáp lại.
Câu trả lời này cho người kia.
"Vì Cảng có độc." Thế huynh lúc này đang ngồi lặng trên ghế.
Mắt nhìn phương xa.
Âm thanh hướng Hiền huynh mà nói.
Hiền huynh nghe vậy.
Chậm rãi chẳng nói.
Như đang suy nghĩ.
Rồi đáp lời.
"Ta đã nghe rồi."
"Nghe rồi về nó."
"Tin nhanh hơn gió."
"Gió chậm hơn tin."
"Lập tức phong tỏa làng báo lên ngài đệ tử."
"Đồng thời."
"Cũng làm phiền Thế huynh."
Hiền huynh quay sang Lâm gia chủ.
Điềm nhiên nói.
Nói như ra lệnh.
Sau.
Hướng Thế huynh hơi khom lưng cúi người.
Lâm gia chủ gật đầu.
Hành lễ rồi đi ngay.
Thế huynh chậm đứng dậy.
Hành lễ đi theo người.
Đêm hôm nay lại dài rồi đấy.
"Thưa ngài đệ tử không xong rồi."
Sau khoảng một tiếng.
Kề từ khi hai người ấy đi mất.
Một người nô bộc chạy vào.
Lớn tiếng nói.
"Dịch bệnh đã lan ra toàn thành."
Hiền huynh còn chưa kịp đáp lời.
Lặng lắng nghe.
Rồi trầm lặng.
"Ta hiểu."
Hiền huynh nói.
Rồi rời đi.
Trân pháp.
Của khư vực này.
Đã được mở lên.
Nhưng không phải nhằm mục đích gì khác.
Chỉ đơn giản.
Là ngăn.
Tất cả mọi thứ đi ra ngoài.
"Khí của chúng ta có tác dụng gì không?" Hiền huynh sau một tiếng dài nữa.
Sắc mặt đầy căng thẳng.
Trầm giọng mà nói.
Những người bị bệnh.
Đã nhanh chóng bị c·ách l·y.
Tại một căn nhà lớn.
Đảm bảo.
Không ai.
Có thể ra ngoài.
Các căn nhà nhỏ.
Những gia đình.
Gia tộc.
Không bệnh.
Đều tự đóng cửa.
Cách ly chính bản thân mình.
Thế huynh điềm nhiên.
Mặc cho Hiền huynh căng thẳng.
Rồi chậm rãi.
Cất tiếng nói.
"Khí của ta có thể tác dụng được."
"Nhưng khí của Hiền huynh đệ."
"Ít nhất cũng phải tốn hai bình."
"Vậy huynh một lúc chữa được nhiều người." Hiền huynh như tìm được hi vọng cất tiếng nói.
Nhưng Thế huynh.
Lắc đầu mà đáp.
"Dù cho khí của ta có nhiều."
"Một giọt."
"Bằng vô số bình của đệ."
"Nhưng ta đã thử rồi."
"Muốn chữa."
"Phải tập trung."
"Khoảng mười phút."
"Mới chữa được một người."
"Ta hiểu." Hiền huynh trầm giọng gật đầu.
Không thúc Thế huynh đi chữa.
Vì hắn biết.
Đã có quá nhiều người.
Bệnh.
Mười phút cho một.
Trăm người ngàn phút.
Ngàn người nhân thêm.
Vạn người tiếp nữa.
Mà d·ịch b·ệnh này.
Dù được phong tỏa.
Dù được chuẩn bị.
Sớm.
Nhưng cũng tốn.
Một nửa làng.
Một nửa làng.
Không phải là một con số nhỏ.
Hiền huynh.
Đang đau đầu vì nó.
"Bao lâu cho một người bênh rồi c·hết?" Hiền huynh nhìn Thế huynh mà hỏi.
"Nửa phút."
"Nhiều tiếng."
"Tùy vào mỗi người."
"Cho đến bây giờ."
"Vô vàn người còn sống."
"Vậy đó là câu trả lời."
Thế huynh đáp.
Hiền huynh nghe vậy.
Thở dài.
Rồi gật đầu chấp nhận.
Dịch Bệnh.