Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 326: Dao Kiếm

Chương 326: Dao Kiếm


"Xa có tiếng kêu than."

"Lòng từ bi không cứu."

Vẫn là nơi xa ấy.

Người nữ cất giọng.

Hỏi.

Người kề bên.

Nghe.

Người điềm nhiên.

Nhìn.

Rồi chậm nói.

"Thiếu lòng từ bi."

"Người."

"Chẳng bằng thú vật."

Một tên hai đích.

Người phụ nữ kia nghe.

Chỉ cười.

Vì Cảng làng.

Đại loạn.

Tràn ngập trong tiếng hét đau thương.

Tiếng rên gào khóc.

Tiếng người van lậy.

Tiếng s·ú·n·g.

Tiếng gươm.

Chẳng biết.

Hay đã quên.

Làng tồn tại.

Được mấy chục năm rồi.

Chỉ biết rằng.

Số trời.

Chỉ đến thế thôi.

Hữu Mỏ bên kia cũng sinh loạn.

Nhưng không phải như bên này.

Gọi là đại loạn.

Nơi đây không phải là nơi bắt đầu của d·ịch b·ệnh.

Một đòn đánh úp người không thể xoay.

Tin đến.

Người đã phòng.

Nhưng một nửa làng.

Vẫn bị bệnh.

Tin nhanh hơn gió.

Gió chậm hơn tin.

Những kẻ đau bệnh.

Điên cuồng b·ạo l·oạn.

Hơn sáu mươi mấy nghìn người.

Điên cuồng gào thét.

Liều c·hết không thôi.

Ai cũng nghĩ Hữu Mỏ phòng bị tốt.

Nhưng cuối cùng.

Liên quan đến vấn đề.

Cơm không đủ bữa.

Người không thuốc chữa.

Thú hóa điên.

Thú lốt người.

Đại thanh trừng.

Một sự kiện ấy được nổ ra.

Hiền huynh chỉ đứng.

Trầm mặc giữa trời.

Hiền huynh không biết bay.

Lặng không mà đứng bây giờ.

Hoàn toàn là dùng khí làm dây.

Bắt ngang hai nhà.

Rồi đứng nơi đó.

Thế huynh chậm rãi.

Như dạo bước trên không.

Tới nơi Hiền huynh.

Điềm nhiên cất tiếng.

"Có hai việc mà huynh cần biết."

Mặc người chưa nói.

"Một là đệ tử cũng có thể sinh bệnh."

Thế huynh cất tiếng.

Sắc mặt khó coi.

Không phải Thế huynh.

Hiền huynh người này.

"Vì Cảng bên kia."

"Vô số người đệ tử."

"Đã sinh bệnh."

"Hai là ngài đệ tử ban cho huynh thanh kiếm."

"Để chấm dứt chuỗi tai ương."

Nói rồi Thế huynh đưa cho Hiền huynh một thanh kiếm.

Bọc cẩn thận.

Chữ Huyết Đào.

Sắc mặt khó coi.

Hiền huynh mỉm cười.

Khom lưng cúi người.

Trịnh trọng hành lễ.

"Đệ tử Hiền."

"Tạ ơn ngài đệ tử."

"Nguyện làm kiếm sắc."

"Trong tay của ngài."

Rồi rời đi.

Dịch bệnh tan biến.

Huyết đào khắp nơi.

Người người là hét.

Chúng sinh bình đẳng.

"Đã muộn d·ịch b·ệnh dính nơi chúng ta."

"Khí."

"Khó thể xóa."

Ở bên Làng Vì Cảng kia.

Đám người đệ tử.

Nhịn cơn đau đớn.

Điềm tĩnh chậm nói.

Lồng ngực phập phồng.

Hơi thở nặng nề.

Lòng nhiều tâm sự.

Khí chỉ có thể làm chậm.

Thôi sao?

Những kẻ không phù hợp.

Sớm khóc hết nước mắt.

Nhưng kẻ đã phù hợp.

Điềm nhiên như thế giới này.

Chỉ khác.

Đôi chút.

Là thêm phần trầm mặc.

"Huynh định đến."

"Là để chấm dứt chúng ta?"

Ngước đầu lên.

Tài huynh nhìn người đang chậm tiến tới.

Người đệ tử tóc dài.

Đuôi ngựa.

Buộc cao.

Theo phe của Dược huynh cũng nhìn.

Nhưng không phải.

Nhìn người đang tiến tới.

Mà là nhìn Tài huynh.

Hai người cùng một hoàn cảnh.

Một người.

Có thể bỏ nó xuống và vươn ra thiên hạ cứu người.

Còn một người.

Không bỏ nó xuống mà c·hết lặng theo nó.

Nếu không bị tiếng hét kéo ra.

Chưa biết khi nào mới thoát ra được.

Người kia đi tới.

Tay cầm kiếm sắc.

Điềm nhiên cất tiếng:

"Không."

"Ta đến đây để chung kết cái d·ịch b·ệnh này."

Tài huynh như là người phát ngôn chính.

Nghe vậy.

Khẽ cười.

Chậm nói.

"Chúng ta là cái d·ịch b·ệnh."

Người kia mỉm cười cất tiếng.

"Vậy ta sẽ chung kết cái d·ịch b·ệnh này."

Nửa giờ.

Và chỉ đúng.

Nửa giờ.

Hiền huynh.

Một tay cầm kiếm sắc.

Một chân nửa quỳ dưới đất.

Thở hồng hộc.

Tay bám lấy thanh kiếm.

Như sợ.

Buông ra liền rơi.

Đổ nhào.

Nơi mặt đất.

Một tay đã mất.

Người đầy v·ết t·hương.

Những kẻ khiên chiến.

Không.

Những kẻ phán kháng.

Theo ý của Hiền huynh.

Những kẻ d·ịch b·ệnh.

Nay.

Đã c·hết.

Xác c·hết.

Lê liệt trên mặt đất.

Bị những câu chữ thôn phệ h·ành h·ạ đến c·hết.

Nhưng Hiền huynh.

Cũng bệnh tật rồi.

Câu chữ.

Bám lấy trên người hắn.

Vất vả lắm.

Mới áp chế nó xuống thôi.

Bóng người xuất hiện.

Hiền huynh ngước lên.

Không van xin.

Mà trầm giọng nói.

"Huynh đinh tới đây g·iết ta?"

Bóng người im lặng.

Hiền huynh.

Chậm rãi đứng lên.

Mặc cho đau đớn.

Mặc cho máu chảy.

Chậm rãi.

Gióng như một lời nói đều khó khăn.

Cất tiếng.

"Huynh định."

"Tới đây cứu ta?"

Bóng người kia gật đầu.

Hiền huynh thư giãn.

Thế huynh chậm đến.

Điềm nhiên cất tiếng.

Nói.

"Ta đến đây để cứu huynh."

Thanh kiếm trong tay của Hiền huynh.

Cắm nơi dưới đất.

Thế huynh chậm đến.

Hiền huynh chậm bước.

Thế huynh đến gần.

Miệng cười cất tiếng.

Kiếm cũ là kiếm.

Kiếm mới là kiếm.

"Chúc mừng."

"Chúc mừng."

Hiền huynh khẽ cười.

Che đi phấn khích.

Thư giãn vô cùng.

Mặc cho máu chảy.

Điềm nhiên cất tiếng.

"Phải."

"Phải."

"Phải."

Ba từ lời nói.

Âm vang khắp nơi.

Chẳng to chẳng bé.

Người nghe.

Nghe được.

"Huynh mau..."

Lời chưa dứt.

Hiền huynh mặt ngạc nhiên.

Kinh ngạc.

Mắt trợn.

Mở to.

Hai tay nắm lấy cánh tay của Thế huynh.

Trợn mắt nhìn người.

Rồi dần.

Dần.

Lịm xuống.

Tay xuyên qua ngực.

Bóp nát trái tim.

Khí đi khắp nơi.

Phá nát cơ thể.

Thân nát thành nghìn mảnh.

Kiếm tan vào hư vô.

Cái gì.

Đang xảy ra vậy?

"Hết phản người này đến phản người khác."

"Chẳng biết là làm việc lợi nhất."

"Hay là gia nô ba họ."

"C·h·ó nhận ba chủ."

"Đây."

"Hả Thế huynh?"

Thế huynh điềm tĩnh quay lại.

Tay chẳng dính máu.

Người đã đợi đằng sau.

Dược huynh đứng đấy.

Đứng đấy nhìn người.

"Phản tông nên c·hết." Thế huynh lời điềm tĩnh.

Như chẳng.

Bị ảnh hưởng gì.

Dược huynh.

Cười chẳng nói.

"Tất cả vì tông môn."

Khí thoáng động.

Dược huynh.

Bị vặn nát thành nghìn mảnh.

Chẳng có cơ hội gào thét.

Còn chẳng biết.

Là có đau đớn hay không.

Mắt nhìn lên trời.

Chữ bay lên đó.

Nheo mắt.

Chữ.

Phủ kín bầu trời.

Sau khi Dược huynh c·hết.

Nó to.

Nó nhỏ.

Nó trải rộng ra khắp nơi.

Nó tụ tập lại một chỗ.

Một người.

Một hình bóng.

Lấy câu chữ.

Tụ lại.

Không gầm thét.

Không cất lời.

Chỉ lặng đứng.

Ngạo nghễ.

Nhìn chúng sinh.

Ở nơi xa.

Đứng quan sát cảnh đấy.

Người phụ nữ chẳng quay lại.

Nhưng biết rằng.

Sau lưng có người đến.

"Ngài không động lòng sao?"

"Ngài đệ tử."

Hắn đến.

"Viêm Hầu tộc."

"Sinh mà cao quý."

"Hùng bá phương nam."

"Một phương đại tộc."

"Địa vị dưới mắt của tông môn ấy."

"Là sánh ngang tông môn này."

"Cha xuất thân tị tiện trong gia tộc."

"Sinh ra may mắn."

"Được chút thiên phú tốt."

"Nhập được dòng chính."

"Cưới được nữ nhân."

"Là dòng chính nữ nhân."

"Nhưng cũng là."

"Thấp kém nhất trong tất cả những kẻ thấp kém."

"Mang danh là dòng chính."

"Tư chất chẳng sánh nổi bàng chi."

"Thôi ít nhất cũng là tam phẩm."

"Nam nữ kết hợp."

"Sinh được người con gái."

"Thân thể yếu đuối."

"Bênh tật vô cùng."

"Chẳng có tương lai."

"Nên tộc."

"Chẳng muốn chữa."

"Người mẹ phế vật."

"Sinh ra dòng giống rồi c·hết."

"Người cha kiếm vợ mới."

"Vợ là bàng chi."

"Sinh được đứa con trai."

"Tưởng sau lại trước."

"Trí tuệ đần độn."

"Ít nhất."

"Có còn thiên phú như cha."

"Sinh mà khỏe mạnh."

"Hai chị em."

"Có thiếu có thừa."

"Bù lại là đủ."

"Đến đây tìm đường sống."

"Nhưng biết chắc là đường c·hết."

"Chẳng có ngày quay đầu."

"Chẳng có đường về lại."

"Người ngu biết hi vọng."

"Kẻ khôn thấy không đường."

"Nhưng."

"Cũng chẳng thể không làm."

"Cũng chẳng phải uy h·iếp."

"Gần gì thành ấy."

"Người khôn mù hi vọng."

"Ngài đến đây để g·iết tôi, hay là để cứu những người đấy." Người phụ nữ kia.

Nhìn hắn ngắt lời mà nói.

Hắn điềm nhiên.

Cất tiếng.

Đáp lời.

Chương 326: Dao Kiếm