Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 327: Thử Dao
"Chúng ta đều dùng chung một thanh kiếm để thử lẫn nhau."
Người phụ nữ kia nghe vậy thì cười.
Nhìn trời.
Điềm nhiên.
Mây vẫn trôi.
Trời vẫn nắng.
"Ngài đến nơi đây để trông mình ta?"
"Mỗi người sẽ đứng cạnh một kẻ cao bằng mình." Hắn điềm nhiên nhìn người rồi đáp.
Người phụ nữ kia nghe vậy cười rồi nói.
"Ngang nhau huynh trưởng ta sẽ không thua."
"Ta biết, nhưng hắn sẽ c·hết bởi bàn tay của người đã nằm xuống không phải là người đứng cùng hắn bây giờ." Hắn điềm nhiên đáp lại.
Bàn tay chậm rãi dơ lên.
"Thổ thuật."
"Thiên hạ lạc ấn- Thế gian lao tù." Người phụ nữ kia gầm lên.
Hai tay kết ấn.
Đại địa nứt ra làm đôi.
Vô số bàn tay làm từ đất cát, mọc lên như nấm như rừng cây.
Phía dưới vực sâu mọc ra muôn vàn lồng sắt.
Những thứ quái dị được ghép vào từ những miếng đất đá nhỏ lẻ lên muôn vàn muôn vàn như hàng vạn vạn con kiến con côn trùng khổng lồ.
"Thủy thuật."
"Khống thủy quyết."
Thấy cảnh không loạn.
Bị tay bắt lấy.
Hắn nhấc tay lên.
Miệng điềm nhiên nói.
Vô số cây.
Vô số hồ nước.
Vô số sinh vật.
Như bị rút khô.
Trời biển.
Bị hắn rút cạn.
Máu của những người đ·ã c·hết.
Trộn với nước.
Dịch cây.
Vân vân.
Muôn vàn mọi thứ.
Tụ lại nơi hắn.
"Thủy tiễn." Hắn điềm nhiên cất tiếng.
Tay chỉ như ra lệnh.
Vô số nước tụ lại trên không trung.
Hóa thành muôn vàn muôn vàn cây giáo mũi tên làm bằng nước.
Hắn chỉ một hướng nơi người.
Nó đi khắp nơi như ý nghĩ của hắn.
Vực sâu những sinh vật làm bằng đất đá chẳng chống nổi thoáng liền c·hết.
Những mũi tên.
Những mũi giáo.
Khổng lồ lao với tốc độ chóng mặt.
Có những con chống được.
Có những con trụ lại.
Mũi tên mũi giáo bằng nước ấy.
Lại tách ra thành trăm.
Thành nghìn mảnh kim nhỏ làm bằng nước.
Sắc bén hơn.
Uy lực.
Tốc độ.
Sức mạnh.
Khả năng hủy diệt.
Đều vượt trội hơn.
Những sinh vật ấy con nào còn chống cự được trong lượt đầu.
Giờ.
Đều gào thét lên trong đau đớn như thể nó là sinh vật sống.
Vô số bàn tay bắt lấy hắn nát thành trăm thành nghìn mảnh.
Cây kim càng phân nhỏ.
Uy lực càng tăng lên.
Nước lơ lửng giữa trời rồi tụ lại một phần nhỏ.
Như là một tấm để hắn đứng lên.
Một thứ dạng lỏng.
Hắn đứng thế nào?
Chẳng biết.
Chỉ biết là hắn đang đứng ở trên đó.
Hai tay chắp sau lưng.
Mắt nhìn xa mặt điềm nhiên.
Khi mọi thứ bị phá hết.
Hắn mới cất tiếng mở miệng.
"Tách."
"Phá."
Hai tay vỗ lại.
Tiếng bốp thật lớn.
"Thổ thuật."
"Thổ giáp."
"Thổ thuật."
"Thổ giới."
Người phụ nữ ấy.
Nàng kết ấn.
Đất đá sau đó như theo lệnh nàng.
Từ trên người mọc ra vô số đất đá.
Sắt thép.
Vân vân.
Tụ lại với nhau tạo thành một áo giáp.
Phủ kín người.
Vô số tường làm bằng đất đá sau đó từ dưới đất thần tốc mọc lên.
Đỡ lấy thế công của vô số thủy tiễn.
Chẳng cần phải nói.
Nàng đang chật vật vô cùng.
Thủy tiễn công phá tường sắt.
Năng lượng đang liên tục thiêu đốt.
Nàng đang vô cùng chật vật.
Hắn.
Vẫn ung dung đứng đấy.
Điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.
"Thổ thuật."
Nàng gầm lên rồi lại kết ấn.
"Tứ thánh."
Từ dưới đất mọc lên.
Từ vực sâu mọc ra.
Từ không gian tự có.
Từ trên trời xuất hiện.
Rồng.
Phượng.
Quy.
Hổ.
Tứ thánh.
Chúng gầm lên.
Đối với hắn.
Bay lượn.
Di chuyển như thể bản thân là một sinh vật sống hoàn hảo.
Hắn chẳng thèm nhìn hay để ý.
Như thể.
Đã xúc phạm lấy cái tôi của những sinh vật vô hồn.
Chúng nhìn hắn.
Tức giận rồi tiến công.
Vô số Thủy Tiễn.
Như tự sống tự biết hộ chủ rồi chiến đấu.
Nó ngăn lấy thế công rồi đấu với bốn con sinh vật.
Một phần còn lại.
Thì liên tục công kích vào tấm giáp sắt đang bảo vệ con rùa rụt đầu.
Âm vang khắp nơi.
Vạn vật đau đớn.
Một lúc chiến đấu.
Đuôi rồng rơi xuống.
Vẩy rồng nát tương.
Cánh phượng bị rơi.
Đầu phượng mất nửa.
Hổ bị mất móng.
Thân bị chặt đôi.
Rùa bị đạp mai.
Đầu thân một nẻo.
Tường cũng sắp nát.
Người phụ nữ kia.
Thở dài.
Mệt mỏi.
Nàng lấy tay.
Đâm thẳng ngực mình.
Máu tươi xen lẫn áo giáp.
Chảy ra.
Hai tay nhuốm máu.
Lại kết ấn một lần.
"Thổ thuật."
"Tứ thánh nhập."
"Nhất lân ra."
Tiếng vang khắp nơi.
Bốn con nghe thấy.
Đang từ chật vật.
Chúng mặc v·ết t·hương.
Đi hướng nơi giáp.
Tụ lại với người.
Hắn vẫn tiếp tục công kích chẳng dừng lại.
Thủy tiễn rơi còn hơn mưa liên tục dáng xuống.
Xuyên qua lớp tường cứng.
Tụ lại với áo giáp máu.
Bốn thánh thú biến mất.
Chúng tụ lại một người.
Giáp người bỗng tụ lại.
Giống như một quả trứng.
Hắn liên tục công kích.
Bỗng.
Tiếng ngựa hí đầy trời.
Trứng nát.
Một con thú xông ra.
Thân cao hơn hai mươi mét.
Người hài chắc khoảng hơn trăm.
Sừng nhọn chĩa lên trời.
Mọc ra như vương niệm.
Hắn ngừng lại tiến công.
Tạm kéo dài khoảng cách.
Vô số đất đá như bị hút lên.
Tụ lại.
Hóa thành một bộ áo giáp.
Tuyệt mĩ.
Cho kỳ lân nó mặc.
Mồm mở to.
Có gì dường như tụ lại.
Hắn chậm rãi nhìn.
Tay ra lệnh.
Thủy tiễn.
Như mưa.
Bắn vào đấy.
Nhưng vô dụng.
Nên hắn ngừng.
Một quả cầu đen như được tụ lại trong miệng của con kỳ lân ấy.
Nó càng ngày càng lớn.
Càng ngày.
Càng khổng lồ.
Giống như có lực hút.
Nó hút lấy xung quanh.
Đất đai.
Cây cỏ.
Mọi thứ.
Dù lại những cái xác không hồn.
Nó liên tục hút vào.
Để làm lớn mạnh nó.
Hắn thoáng thử công kích lên người.
Nhưng chỉ cần nó.
Thủy tiễn.
Hay mọi thứ đều bị quả cầu ấy hút vào.
Hắn ngừng công kích.
Lăng không mà đứng.
Hai tay chắp sau lưng.
Lặng yên mà nhìn.
Quá lớn đấy mức không thể ngậm vào trong miệng.
Nó ngửa đầu lên.
Quả cầu lơ lửng ở trên trời.
Đủ lớn.
Giống như một viên thiên thạch.
Phủ kín cả vùng trời này.
Càng mạnh.
Càng mạnh.
Tham lam.
Giống như một quỷ đói khát.
Kỳ lân thân xác.
Dần dần bị hút vào.
Đến khi toàn bộ đã bị hút.
Để lộ ra một thân thể của người thiếu nữ.
Giống như một đốm nhỏ.
Không có khi còn mờ nhạt hơn.
Khi so sánh với quả cầu.
Bàn tay gầy nâng lên như nhấc bổng nó.
Khoảng cách nơi xa.
Hắn vẫn có thể cảm nhận được lút hút của quả cầu.
Rất mạnh.
Nếu không có khí.
Hắn sẽ không chống trọi được với lực hút đơn giản của quả cầu.
"Diệt Thiên."
"Tận Chung."
Nàng đẩy quả cầu sang nơi hắn rồi điềm nhiên nói.
Không thời gian nơi nào cũng như bị quả cầu vặn vẹo đi.
Sự tham lam chưa bao giờ là đủ.
Đại địa này khó có thể thỏa mãn hương vị của nó sao?
Hắn vẫn điềm nhiên.
Khí quả cầu đến.
Nhưng tay.
Đã kết ấn.
"Thủy thuật."
"Thủy giới."
"La Sinh Thiên."
Nước tụ lại bọc thành một quả cầu tròn.
Phủ kín.
Quả cầu nơi ấy.
Phủ kín.
Cả hắn.
Cả nàng.
Giống như một không gian khác.
Lơ lửng giữa bầu trời.
Chẳng biết gì trong đấy.
Chẳng rõ chuyện thế nào.
Tiếng nổ vang lên lớn.
Chấn động của vùng trời.
"Bùm."
Thủy giới vỡ vụn.
Quả cầu nát tan.
Cầu lớn kia đã mất.
Đi theo thủy giới luôn.
Hai thân ảnh rơi xuống.
Cả hắn và cả nàng.
Nhưng chỉ người b·ị t·hương.
Bị thương chỉ mình hắn.