Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 328: Kết Thúc.
"Có vẻ trận chiến của chúng ta đến đây là kết thúc được rồi ấy nhỉ." Người phụ nữ kia sau khi rơi xuống.
Chậm rãi đứng lên phủi đi lớp bụi bặm rồi điềm nhiên nói.
"Phải." Hắn điềm nhiên đáp lại.
Cả người vô số v·ết t·hương thủng nát ở muôn chỗ.
Như thể người bị tách ra làm đôi.
Bên máu bên thịt.
Vô số lỗ như thể là vô số viên đ·ạ·n xuyên vào.
Kinh tởm.
Dị hình vô cùng.
Nàng bỗng lấy tay ôm miệng.
Máu tươi từ những khe tay chảy ra.
Miệng.
Nôn hồng hộc máu.
Mưa tên giáng xuống.
Thủy tiễn đầy trời.
Bát phương tám hướng.
Không đường nàng thoát.
Sau khoảng mười phút.
Mưa tên ngừng cử động.
Bụi mù tán đi ra.
Có thân ảnh vẫn đứng.
Hai tay nàng kết ấn.
Mắt nhìn lấy hắn kia.
Coi mưa tên như không.
Như chẳng hề đau đớn.
Miệng nàng cười vặn vẹo.
Khi khói bụi tan đi.
Giọng nàng gầm hô lên.
Hướng nơi hắn mà nói.
"Thời gian."
"Nghịch thế chuyển thương thuật."
Cả người nàng như mất đi sức sống.
Vô số thịt nát xương vụn nhanh chóng xuất hiện rồi lại lành.
Chúng hình thành một tia sáng trắng.
Liên tục công kích.
Nhưng hắn ngừng vì biết điều vô dụng.
Nàng lại nát rồi lại lành.
Khi tia sáng đánh tới hắn không né được dù đã hời hợt né.
Chốc lát.
Mọi thương thế hắn gây ra cho nàng.
Từ đầu cho tới cuối.
Tất cả đều chuyển sang hắn.
Thân thể.
Liên tục xây dựng lại xụp đổ.
"Nghịch thế chuyển thương thuật."
Hắn lẩm bậm khi nàng cười.
Thân thể vẫn đang xây liên tục xụp đổ.
Chỉ có nàng đứng nơi ấy cười đắc thắng.
"Có vẻ như ngài tính sai một bước rồi phải không ngài đệ tử."
Sinh tử đã qua.
Chiến thắng đang tới.
Gánh nặng trong lòng buông xuống.
Một thuật thức mà nàng luôn im lặng không nói cho ai.
Có thể người ta sẽ nửa biết nửa ngờ.
Nhưng chắc chắn trong đầu nàng hồ sơ trên bàn hắn về nàng không có điều ấy.
Chỉ là một lần cược thôi.
Nhưng trận chiến này nàng nghĩ nàng thắng.
Tiếng âm thanh vang lên.
Nàng lại kết ấn.
"Trọng lực thuật."
"Nghiền ép vạn giới."
Một vùng không gian nhỏ.
Đặc biệt.
Được vặn vẹo theo hướng khác khi nàng kết ấn.
Áp lực ở nơi thân thể hắn sụp đổ đang tăng lên cả trăm cả nghìn lần.
Khiến cho hắn.
Đã vất vả.
Nay lại thêm.
Thân thể đang xây lại.
Chóng mau sụp đổ.
Hắn kiên trì.
Hắn gắng gượng.
Nàng đắc thắng.
Giảm bớt cảnh giác.
Quá mức căng thẳng khi buông ra sẽ rất nhanh thư giãn.
Giống như nắm chặt mắt cùng khuôn mặt vào rồi buông ra sẽ thư giãn tốt hơn.
Đôi chân mệt mỏi khiến cho nàng muốn ngồi phịch xuống bãi có chẳng biết từ đâu xuất hiện dưới chân nàng.
Và ngắm nhìn hắn.
Dày vò trong đau đớn.
"Thủy thuật."
"La sinh thiên."
Hắn lại kết ấn.
Rất vất vả.
Nước bọc lại thình hình một quả cầu.
Khi thuật kết thúc hắn mới có thể đứng lên.
Vùng áp lực ấy đã mất.
Nhưng v·ết t·hương vẫn còn đó nguyên.
La sinh thiên là thuật thức.
Cho phép hắn xóa bỏ những gì mà hắn có hay không cho là tồn tại.
Nó chỉ có một điều kiện duy nhất.
Là thứ đó có hay không tồn tại.
Ở trong vùng có hay không không gian.
Thì quanh nó.
Phải bị bọc lại.
Bất cứ thứ gì bị bọc lại.
Hắn đều có thể xóa chỉ bằng một ý niệm.
Đủ hiện lên uy lực của ba chữ la sinh thiên.
Nó chẳng có điều kiện phụ.
Cũng chẳng có tác dụng phụ.
Lý do mà nó bọc cả hai người lại một lúc là vì hắn thích.
Còn lý do mà hắn b·ị t·hương là vì lúc ở trong quả cầu ấy hắn đã mở khí ra để thử chạm vào xem quả cầu ấy uy lực thế nào.
Nhưng chưa đến gần đã b·ị t·hương vô cùng trầm trọng vậy quả cầu khi dính trúng nó phải uy lực thế nào.
Nhưng tất cả đủ thấy một điều.
Tuệ.
Ôi trận chiến lại tiếp tục rồi.
Thủy tiễn như mưa liên tục dáng xuống.
Nàng đón nhận lấy nó như thể nó là sự ban ân.
Liên tục b·ị đ·ánh b·ị đ·âm vẫn chẳng hề kêu một tiếng.
Miệng đầy vui vẻ như thể đã lôi được một kẻ xuống cùng mình.
Nhưng khi thân thể hắn không thể kiên trì nữa mà hoàn toàn sụp đổ.
Sự ngạc nhiên.
Rồi phẫn hận đến mức bật cười lộ rõ ra trên khuôn mặt nàng.
Mưa tiễn giãng xuống.
Nàng c·hết chẳng còn thây chứ đừng nói chi là nhắm mắt hay nụ cười.
"Ngươi câu kéo thời gian."
"Để cho ta biết em gái ta đ·ã c·hết."
Bên kia một người nam.
Tay đang ôm gì đó.
Nhìn hắn mà giận nói.
Điên cuồng nói không cười.
Hắn điềm nhiên cất tiếng.
Khi gió lớn nổi lên.
Như chẳng sợ điều gì.
"Không."
Lời còn chưa dứt người đã lao lên.
Một chưởng trúng bụng.
Phá xuyên giáp khí.
Thế huynh thi thuật.
Gió lớn nổi lên.
Gió thành đao sắc.
Đánh trúng thân người.
Mặc cho đau đớn.
Một chưởng kia của người.
Đã đánh chúng xuyên bụng của hắn.
Máu tươi ào ạt chảy ra.
Hắn gục xuống.
Chẳng rõ sống hay c·hết.
"Bạo."
"Bùm."
Thân thể hắn nổ tung sau tiếng hét của người ấy.
Mọi thứ vỡ vụn chẳng còn một mảnh gì.
Một bên Thế huynh vẫn điềm nhiên nhìn.
Nhưng gió sắc liên túc chém xuống.
Người kia gầm lên.
Lấy khí làm giáp.
Vô hệ cùng hữu hệ.
Sinh tử với nhau.
Hai người tu vi ngang nhau.
Nhưng thế cục lại nghiêng về một phía.
Không phải công pháp kém.
Chỉ là Thế huynh đầy đủ và kinh nghiệm hơn thôi.
"Uỳnh uỳnh."
"Uỳnh."
Ngoài khơi xa kia có những t·iếng n·ổ lớn.
Nghe được âm thanh kéo dài khoảng cách Thế huynh điềm nhiên.
Vừa tung chiêu vừa nói.
"Bên kia cũng chiến trận sẽ rất khó để về."
"Huynh đừng mang hi vọng sẽ sớm thoát khỏi đây."
"Sẽ không."
"Nhưng ta sẽ khiến ngươi trôn cùng." Người nam kia nén lại tức giận.
Nén lại đau khổ.
Mà nhìn người trầm giọng nói.
Liên tục tay người lao lên tiến công.
"Khí thôn thiên."
"Xua vạn giới."
Một tay đẩy ra.
Khí theo đó xuất hiện.
Giống như s·óng t·hần lớn.
Giống như bức tường khổng lồ.
Xua tan đi tất cả mọi nơi.
Tất cả mọi thứ bị nghiền nát phía dưới chân nó.
Hắn bỗng thoáng mừng.
Nhưng miệng lại phun ra.
Rất nhiều máu.
"Là độc."
Hắn nhìn đang ung dung thoáng mỉm cười Thế huynh mà nói.
"Đúng vậy hai sai đây."
"Thật khó đoán."
Thế huynh vui cười.
Lại tiếp tục dạo chơi.
Chẳng dùng chiêu thức chỉ dùng gió.
Mỗi đao dáng xuống cắt một lớp thịt đi rồi.
Người kia cau mày.
Tức giận trong lòng.
Nhưng kinh nghiệm không cho phép hắn tức giận nơi đây.
Hắn chẳng thể dùng khí.
Dù hắn tu theo khí thuật.
Vì nếu hắn dùng khí.
Chẳng sớm muộn sẽ c·hết.
Độc.
Sẽ ăn mòn hắn.
Bay lượn câu thời gian.
Hi vọng người đến cứu.
Bên kia hai vị Huyền Ngọc cảnh đang đánh nhau.
Trận chiến của họ.
Ở một vùng không gian đặc biệt.
Một kẻ được hình thành nên từ những câu chữ.
Một lão già ung dung cưỡi gió cưỡi mây.
"Biết là sẽ c·hết mà lại đến nơi đây."
"Chứng tỏ bản sự ngươi kém."
"Hoặc nguyện c·hết cho gia tộc này."
"Ngươi nói xem có phải không."
Ung dung né vô số đòn.
Chẳng thèm đánh trả.
Lão già nhìn kẻ câu chữ kia.
Điềm nhiên mà nói.
Người kia vẫn im lặng công kích.
Câu chữ bay như mưa.
Lão già ngước lên trời.
Nhìn sắc trời rồi nói.
"Thôi kết thúc khỏi muộn."
"Vì ngươi yếu quá mà."
Hai tay kết ấn.
Miệng điềm nhiên.
Nói.