Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 331: Công Thành
"Là dân trong nước, là quan trong triều, là lính trăm nhà."
Một vị đội trưởng mặt mày nghiêm túc.
Chẳng sứt mẻ chút nào mảy may.
Lục môn có vẻ.
Thân thể yểu điệu, người mặc áo trắng.
Vì không theo người liệu còn sống trên đời.
Miệng hô liền nói.
Tiếng ngựa hí đầy trời.
Miệng người lẩm bẩm.
"Khổ muôn dân."
Toàn bộ đều là Tẩy Trần cảnh.
Ai ở đây cũng là lính của Đại Phàm Lang triều.
Nhìn lên bầu trời.
"Tiến lên." Tiếng gầm thét của những người lính đang chiến đấu vì gì, tổ quốc.
Trận pháp bỗng lấy tốc độ nhanh chóng mặt mà co lại.
"Thổ long uy vũ."
"Lôi long."
Máu chảy đầu rơi không làm cho họ lùi bước.
Tay kiếm tay đao.
Lục môn người đã bắt một nhóm người bên này của Đại Phàm Lang triều.
Cùng chiến đấu vì một mục đích, nhưng cuối cùng chỉ khác trận doanh.
Hóa thành cỗ quan tài kín chặt không lối đi.
Tiếng voi rống khắp nơi.
Mạnh mẽ đến mức những đội trưởng phải tụ lại theo bầy.
Cúi xuống rồi hất người lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng phe của lục môn chia làm một chính một phụ.
Lúc này.
Quanh đây thành trì đã bị vây vào.
"Ngươi không thể dừng được sao?"
Người áo trắng nước mắt cứ rơi.
Giáp tay cũng b·ị t·hương.
Họ vẫn điềm nhiên đứng lặng đấy.
Hắn nắm lấy trong tay.
"Khó yên đạo trời." Phía dưới những người lính đang chiến đấu kia như tiếp thêm được sĩ khí.
Dù sao thì vừa bị gia đình lấy làm chỗ ép buộc.
Bớt đi được đám người.
Như hình với bóng?
Sau phải ngậm vào để tránh máu bắn ra.
Miệng hô lẩm bẩm.
Có người áo đen chậm rãi quay ra.
Chớp mắt c·ướp người xuống.
Người đứng trong có thể đang cau mày.
Người ấy gầm thét lên cái thanh âm hơi khàn khàn.
Thân thể tan nát.
Nữ nam chẳng rõ.
Dù là binh thiện chiến.
Hạt cát lại quấn quanh cơ thể tràn đầy khí.
Lính tráng.
Dẫm lên xác của người đã gục dưới đất để chém lấy ngàn người.
"Để họ không cảm nhận được sự đau khổ."
"Khó yên đạo trời."
Bay đầu nhát kiếm.
Chính là người áo đen đang dùng lôi làm kiếm.
Bỗng.
Kiếm đâm lủng ruột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng rồng vang gào thét tứ phía.
Tay thì chắp ở trước ngực.
Người lính vốn đang bị vây công.
Sét cùng với mây.
"Đến đây trước làm hại bách tính."
Đã sớm ngã.
Lúc này cũng đến.
Nhưng chủ nhân.
"G·i·ế·t."
Thoáng giật một cái.
Người áo đen như mặc kệ đồng bạn.
Vụn thành nghìn mảnh.
Phản bội tổ quốc sao dễ thế.
Vẫn thạch rơi xuống.
"Tới đây."
Càng to người càng dễ chú ý.
Đám người mò đến hắn.
Mây hóa thành rồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gầm lên theo người.
Cổng thành xô đổ.
Sét bay.
Liên tục thoái lui.
"Cho dù đại trận có trợ."
"Loại bè lũ x·âm p·hạm các ngươi."
Người của lục môn.
Sao bảo điềm nhiên thế vẫn cau mày?
Suy yếu rất nhiều cho những kẻ đứng sai.
Rồi bay trên trời.
Với cái giá là hồng hộc máu chảy.
Thắng một thành.
Miệng lẩm bẩm nói.
Củi trỏ vào thẳng mặt kẻ lao tới.
Mỗi khi trận pháp thu vào một chút.
Người đội trưởng gầm thét.
Một mình một ngựa.
Dù ý chí thoáng giảm nhưng bọn họ chiến là vì vậy.
Khiến cho hắn càng cảm thấy áp lực.
Tay bóp lệnh bài khi trận pháp càng ngày càng co thấp.
Rồng bay khỏi đó.
Khổ người lính những kẻ Tẩy Trần.
Long ở trên trời.
Mắt trợn mở to miệng hét lớn.
Binh hùng tướng mạnh.
Thả xuống thân mình.
"Nên ta xin ngươi hãy dừng lại."
Mây đen kéo tới.
Hòa cùng nước mắt.
Chớp giật.
Là vì những người yếu đuối sau lưng mình.
Thành trì kiên cố.
Đánh nhóm người bên kia.
Vì sau lưng vợ con.
Nhưng.
Có kết thành bầy thành đồng minh.
Đứng ở trên tường thành.
Nhìn người.
Thế cục ở trên không giờ là hai đánh một.
Lấy cái gọi là dùng binh của mình đánh binh của mình.
Chỉ có thể lao lên thuần túy chém g·iết.
Đao kiếm v·a c·hạm.
Tổng đội trưởng giờ lấy thân mình địch hai.
Không biết thế nào.
Một bên nhẹ nhàng.
Tay cũng giơ lên.
"Sau làm nhục muôn người."
Dắt theo cả đoàn đội.
Lăng không trên trời.
Người đứng trên không vẫn chẳng nói gì.
Âm vang.
Người chịu bao tên gai.
"Nếu không bỏ mạng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưng giáp vỡ nát.
Cả người liên tục giật đùng đùng.
"Khi giặc đến người như ta không bỏ chạy."
Miệng lẩm bẩm.
Thịt tan xương nát.
"Một ngươi không thắng nổi hai bọn ta."
Chương 331: Công Thành
Rồng từ dưới đất.
Quyết tử không sinh.
Rồi ném tới.
Lục môn người.
Hét quá nhiều nên giọng thành như vậy.
Những người lính phe kia thoáng hưng phấn khi thấy tổng đội trưởng thua cuộc.
Xong cũng như voi giữa trận.
Lôi long theo rồng.
Giống như voi giữa trận.
Đám người lao tới.
Lao xuống nơi chiến trường.
Thổ long đang một mình đánh lôi vân hai rồng.
Người kia gầm lên.
S·ú·n·g pháo, mọi thứ, đều bị trận pháp ngăn lại, vô hiệu.
Một bên ầm ầm.
Sét nổ đầy trời.
Một đao bổ đôi.
Khiến cho người áo đen cau mày.
Ép cho ngoại xâm.
Thổ long dù chiến thắng hai long.
Những người lính còn lại dù chủ tướng đ·ã c·hết những vẫn còn người sau lưng.
Người kia gầm lên.
Sau lưng là vợ con không thể không điên cuồng.
Hai đôi mắt cứ như mù.
Sấm xét tạo thành hình cầu hủy diệt đi tất cả mọi thứ.
Máu chảy đầu rơi.
Vừa có tiền tài danh vọng treo ở một bên.
Thổ long nơi kia đang chiến thắng.
Sét làm tên.
Rồng bỗng chui ra.
Một quyền đánh ngất.
Mặt đất nứt ra một cánh tay.
"Đánh nó." Lao từ tường thành xuống.
Ánh mắt sắc bén.
"Ngươi quá yếu đuối."
"Thần lôi."
Đao đâm xuyên ruột.
Cứu người mạng ra đi.
"Tổng đội trưởng tất thắng, bất phàm."
Không chút ngừng lại.
Chẳng biết từ đâu.
Khi sắc mặt người càng nhăn có bàn tay đã nắm cả trận pháp.
"Đại Phàm Lang triều miệng thì nói bọn ngươi là thuận theo ý trời còn chúng ta là tặc."
Giáp mặt bị phá nát.
Miệng thở hồng hộc.
Đao chẻ ngang vai.
"Vân long mau đi."
Nhập đội.
Khi đứng trong nơi đây.
"Lôi giới."
"Vậy mà giờ đây lại bỏ con dân sao?" Người đứng trên không.
Ngàn người chẳng thoát.
Sét đánh đầy trời.
Chảy khắp chiến trường.
Trên khắp chiến trường.
Người lính cầm kiếm.
Định đóng quan tài khi mặt đất nứt ra cánh tay.
Đầu thân mỗi đường.
Nhóm lính nữa lao ra khỏi cổng thành cưỡi voi cưỡi ngựa.
Trận pháp càng lúc càng cường đại.
Hai tay kết ấn miệng ngậm đầy máu.
Thẳng ngay đỉnh đầu.
Phụ là người áo trắng liên tục dùng mây dùng khí để cho người tổng đội trưởng kia, muốn phản công ngóc đầu cũng chẳng phản công được.
Bắn xa cả cung cũng vậy.
Nhưng người ở bên này đang có thua.
Không thích cũng được, nhưng chắc chắn có theo.
Sét cắm xuyên tim.
Máu tươi nôn ra.
Lao ra đánh trận.
Kiếm chém bay đầu.
Sấm sét ầm ầm.
Máu cùng nước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngửa mặt lên trời chẳng kêu tiếng nào mảy may.
Khi đám mây bổ xuống sét.
Người áo trắng vừa đánh vừa khóc, giọng van xin như tiếc thương cho vị đội trưởng kia.
Đất đá nứt ra.
Quân số ít hơn.
Một kẻ mù đang rưng rưng nước mắt nói.
Người g·iết sạch cổng thành lao tới.
Máu tươi bắn ra.
Hạ lệnh công thành khi sĩ khí thoáng giảm.
Đầu chia hai nửa.
Tay nắm kết giới.
"Thổ long." Đứng trên tường thành.
Không thể không vậy.
Một tia sét chúng người mười tia khác cũng chúng thân.
Hay quê hương nơi có vợ con đứng sau.
Như tiếng trống trận.
Nhưng được bồi dưỡng nhiều hơn.
"Binh đến tướng đỡ, nước tới đất chặn."
Từng người tu vi sánh ngang một vị đội trưởng.
Hạt cát cũng quấn lấy thân thể người áo trắng được bọc bằng khí.
Hai mắt như mù, tay chắp trước ngực.
Thổ long gầm lên.
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Tay giơ lên trời.
Người kia nước mắt cứ rơi.
Càn quét nơi chiến trường.
"Chúng ta không nhất thiết phải làm vậy."
Thu được sự chú ý.
Từ sau người áo trắng.
Có người lính ngồi.
Là vì vợ con gia đình con cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.