Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 332: Bầu Trời

Chương 332: Bầu Trời


"Bỏ con dân?"

"Muốn chiến thắng phải có sự hi sinh."

Một lão già râu tóc bạc phơ.

Người khoác giáp trụ.

Lăng không trên trời.

Trầm giọng mà nói.

"Đấy."

"Các ngươi nghe thấy chưa."

"Linh quan nhà ngươi."

"Ăn tiền thuế nộp."

"Cuối cùng khi giặc đến."

"Có cứu giúp ngươi đâu."

Một gã trung niên râu tóc lộn xộn.

Cái dài cái thấp như bỏ qua chẳng thèm cạo.

Y phục thì hở bên này, lộ bên kia.

Mặt như say tay nắm bình rượu tay cầm kết giới hướng đám người dân mà nói.

Đám dân chúng trong thành ai cũng khiếp sợ.

Lun lẩy bẩy chẳng dám động tay.

Lão già nhìn đám dân chúng cau mày rồi nói.

"Ít nhất còn đỡ hơn khi rơi vào tay lục môn các người."

"Nam bị khinh, nữ bị nhục."

Trước khi người kia dùng khí phong kín kết giới.

Người kia vẫn mỉm cười.

Nhưng có đôi chút cau mày.

Lão già nhìn thoáng cười.

Khinh bỉ nói.

"Người trẻ tuổi không phải chỉ có tu vi thôi là đủ."

Người kia nghe vậy liền đáp.

"Đại Phàm Lang triều là hết người sao lại cử lão tướng đến biên cương."

Lão già nghe vậy điềm nhiên im lặng.

Kẻ kia tiếp tục nói.

"Lập quốc hơn ba trăm năm."

"Từ thời tổ."

"Cho đến đời con cháu."

"Từng là mặt trời rực rỡ."

"Nhưng giờ cũng bị mục nát."

"Quan tham dân khổ."

"Dân loạn quan đau."

"Có người tướng nơi biên cương."

"Phong hàm tướng."

"Chỉ lo hưởng lạc."

"Giỏi việc bán nước."

"Chưa đánh trận."

"Đã bán tình báo cho ngoại tặc."

"Tay ôm mỹ nữ, miệng ngoạm thịt ngon."

"G·i·ế·t hại bách tính."

"Khổ cho muôn người."

"Bao nhiêu gia đình đã phải tan nát."

"Bao nhiêu người chồng bị cướp vợ."

"Bao nhiêu người con phải mất mẹ."

"Ôi bao nhiêu đây."

"Cho đủ hả người ơi."

"Quan tham hưởng lạc."

"Dân điên làm tặc cướp."

"Quan hợp với dân."

"Bóc lột bách tính."

"Ôi thế đời sao điên đảo."

"Chúng ta khởi đầu chiến tranh."

"Nhưng bao nhiêu người bị đẩy vào chỗ c·h·ế·t."

"Bao nhiêu người bị hại bị đau."

"Ôi quan ôi dân."

"Đếm sao cho hết."

Kẻ kia.

Kể vậy.

Nước mắt rơi.

Lão tướng quân dùng khí đục ra một lỗ ở trên quả cầu khí của người kia.

Nhìn người kia.

Mà khẽ cười.

Khinh bỉ nói.

"Mặt trời lặn rồi mọc."

"Mọc rồi lặn."

"Đâu có thứ gì là vĩnh viễn đâu."

Sắc mặt của kẻ kia thoáng cau có lại.

"Đừng tưởng dùng cách này rồi ngầm nói riêng câu chữ, ngầm chia cách nhân tâm."

"Chúng ta chẳng thể nào chia cách được sự thật."

"Nhưng quốc gia nơi nào mà chẳng có một hai kẻ mục nát."

"Ngươi nói nơi biên cương là quan hại dân."

"Quan tham hại bán tình báo cho tặc."

"Quan tham hại cướp vợ cướp mẹ, làm nhục cái sĩ của người trong bách tính."

"Vậy ngươi có thấy ở đây như vậy không."

Kẻ kia cau mày chẳng nói khí phóng ra nhiều hơn.

Lão già lại cười, khinh bỉ kẻ kia mà nói tiếp.

Khí đồng dạng cũng phóng thêm.

"Những người lính nguyện c·h·ế·t nơi chiến trường."

"Người tổng đội trưởng tự hi sinh thân mình để bảo vệ cho bách tính trước ngoại tặc."

"Quan viên ủng hộ dân."

"Dân một lòng với quan viên."

"Ngươi có thấy rằng nếu quan viên làm nhục thì bách tính có một lòng thế này."

"Ngươi có thấy rằng nếu quan viên bán tình báo thì các ngươi phải công thành khổ như vậy."

"Ngươi có thấy rằng nếu người lính không vì dân thì sao họ lại hi sinh nơi chiến trường khốc liệt như thế."

"Cái ngươi nói là một con sâu mọt."

"Cái ta thấy là một quả táo to."

"Dân vì quan."

"Quan vì dân."

"Hai phía một lòng."

"Mà trái lại."

Người kia càng cau mày khó chịu.

Lão già lại càng vui vẻ nói tiếp.

Khí liên tục phóng ra.

Người duy trì quả cầu.

Kẻ duy trì một hướng.

"Bách tính bị bắt vào tay các ngươi thì sao."

"Quan viên bị trói vào tay các ngươi phải chịu gì."

"Cướp đốt g·i·ế·t h·i·ế·p hành vi có khác gì ma đạo không."

"Hóa ra lục thần tốc các ngươi tu hành nhanh như vậy là ma đạo tặc tử à."

"Ngươi vớ vẩn." Kẻ kia hét lên.

Như thẹn quá hóa giận.

Lão già lại bắt vào chỗ đau mà nói tiếp.

"Sao, bị bắt đúng chỗ à."

"Trái sai quá, trái sai quá."

"Lục thần tốc đáng tự hào."

"Hóa ra."

"Lại là lục ma môn."

Tay phóng cầu khí.

Kẻ như giận lên.

Cầu đang bay thẳng.

Nửa đường vặn lệch.

Hướng về bách tính.

Lão già lao ra.

Lấy thân.

Che lại.

Bách tính chỉ nhìn thấy cái bóng lưng già nua.

Còn lão già thì mặt đối mặt cười khẩy với kẻ đang phóng quả cầu ấy.

Mà gầm lên.

Nói.

"Ta không biết ở nơi khác thế nào."

"Nhưng ở nơi đây, lấy quan vì dân, lấy dân vì quan."

"Quan lấy dân làm gốc."

"Dân lấy quan làm đầu."

"Quan với dân."

"Tuy hai mà một chẳng thể thiếu lẫn nhau."

Kẻ kia đang tức giận.

Bỗng mỉm cười.

Nói.

"Ta biết."

Thời gian như ngừng lại.

Chỉ trong tích tắc.

Lão già đã biến mất không thấy đâu.

Ở đằng xa kia.

Chẳng biết chỗ nào nữa.

Lão già hông đeo một cái lệnh bài vỡ.

Tay nắm một cái đầu.

Toàn thân mũ giáp đều rách nát cả.

Lửa thiêu cháy xém mái tóc.

Cháy xém bộ râu dài.

Cả người vết thương chồng chất.

Miệng mỉm cười khi kẻ kia ngạc nhiên.

"Ta đã nói rằng tu vi ở đây chưa bao giờ là tất cả."

Kẻ kia.

Cau mày.

"Ngươi đã bệnh đã yếu."

Buông tay.

"Ngươi sẽ giống như họ."

Kết giới dần hẹp lại.

"Chôn thây tại nơi này."

"Ta biết." Lão già ho ra máu rồi cười.

Nói.

"Ta biết."

"Bầu trời kia."

"Sẽ không bao giờ đổi sắc."

"Phong giới." Kẻ kia nói.

"Ta biết."

"Cuộc đời này sẽ đi về đâu."

Lão già buông ra cái đầu trong tay mình.

"Ta biết."

"Những kẻ thuộc về thời đại cũ không còn phù hợp với nơi này."

"Ta biết nhiều thứ hơn ngươi nghĩ."

Một kết giới nhỏ hơn được mở ra.

"Hãy để ta dậy cho ngươi bài học cuối cùng của cuộc đời này."

Tay chọc xuyên ngực.

Máu chảy.

Thịt tan.

"Vô Sinh Thiên."

Kẻ kia điên cuồng gào thét.

"Dừng lại."

Lão già mỉm cười.

Nhìn cái bầu trời kia.

Một lần cuối cùng.

Sinh cơ cạn kiệt.

Cả già cả trẻ.

"Dừng lại."

Kẻ kia lao đến điên cuồng gào thét.

Nắm chặt lấy thân lấy tay lão già.

Sinh cơ của cả hai liên tục khô héo.

"Những kẻ không phù hợp với thời đại cũ không phù hợp với bây giờ."

"Những kẻ không phù hợp với nơi này sẽ không còn thây để chôn nơi đây."

"C·h·ế·t đi người trẻ tuổi."

"Hãy nhớ rằng tu vi không phải tất cả, kẻ ngu muội kia."

Lão già nhìn kẻ đang cau mày khó chịu kia.

Cười trong man dại.

Chúng sinh ở nơi đây.

Liên tục gào thét lên trong sự thống khổ.

Cả già cả trẻ.

Cả lớn cả bé.

Đau đớn đến tận cùng.

Về mặt thể xác và tinh thần.

Từng giây từng phút.

Chẳng có chút nào sự vui sướng.

Mà chỉ tràn ngập.

Trong thống khổ.

"Bầu trời kia."

Lão già nhìn trời lẩm bẩm nói.

Rồi theo tất cả những kẻ còn lại.

Tan biến đi.

Thành ngàn khói vạn bụi.

Vô sinh thiên.

Một thuật thức khá tốt.

Cái gọi là lấy một đổi một.

Lấy sinh cơ.

Đổi sinh cơ.

Để tình giây từng phút của mình trong đau khổ.

Để từng giây từng phút của người không có chút nào vui sướng.

Lấy g·i·ế·t mình.

Để hại người.

Lấy hại mình.

Để g·i·ế·t người.

Bầu trời kia.

Sao nó trong đến thế.

"Biên cảnh tướng quân."

"C·h·ế·t rồi."

Ở trung tâm của quốc gia.

Ở trung tâm của mảnh đất ấy.

Một người ngồi đằng sau tấm màn che.

Lưng thẳng.

Mắt tang thương.

Điềm nhiên nói.

"Phải."

Bên tai có một cái giọng chói tai lóe lên.

"Thưa bệ hạ."

Chương 332: Bầu Trời