Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 333: Khuất Nhục

Chương 333: Khuất Nhục


"Ngươi không thấy đau lòng sao hả công công?"

"Chúng sinh như sâu kiến."

"Người c·hết như rơm rạ."

"Bách tính lầm than."

"Nay triều đình ngươi tranh ta đấu."

"Mặt hết thẩy co đầu ở ba phía mà chẳng thèm triển binh."

"Tướng không vì dân quan không vì bách tính."

"Nay lại để một vị tướng quân già một người bạn cũ hi sinh theo mây gió."

"Ngươi không thấy đau lòng sao hả công công."

"Cổ nhân theo mây gió."

Người nam tử ấy.

Rung động.

Nước mắt rực trào.

"Phải thưa bệ hạ."

Giọng nói chéo lên.

Trên khuôn mặt điềm nhiên.

Của người thái giám.

Một tay đưa ra đỡ.

Lưng người khom lại.

"Lão tướng quân đi mà không tiếc."

"Lấy một."

"Đổi hai."

"Già."

"Mà hơn trẻ."

"Nhục lục môn dương danh Đại Phàm Lang triều."

"Lão tướng quân uy vũ."

Đỡ người đứng dậy.

"Nhưng cũng là người bạn cũ."

"Cả hai đã không phù hợp thời đại này."

"Bệ hạ cũng có tuổi rồi."

"Nên..."

"Thoái vị."

Vị hoàng đế chậm rãi đứng dậy.

Nhìn người rồi cười.

Tay lau nước mắt.

"Hay cho một cái gọi là lấy cái này chỉ cái kia."

"Nhưng kẻ làm thái giám không nên suy nghĩ nhiều."

"Trong cung nhiều chuyện phức tạp lắm."

Người thái giám kia nghe vậy thì điềm nhiên chậm nói.

"Lão thần chỉ là sống trong cung lâu."

"Mắt nhìn."

"Nghĩ tương lai thôi."

Vị hoàng đế kia nghe vậy bật cười.

"Dòng giống gì mà là con là cái."

"Không phải dòng giống nhưng vẫn là con cái đấy thôi." Lão thái giám điềm nhiên đáp.

Vị hoàng đế.

Bật cười.

Vào triều.

Vị hoàng đế.

Theo thái giám đi tới.

Ngồi lên vương tọa.

Ngồi trên ghế rồng.

Bách quan.

Im lặng.

Cúi đầu im lặng.

Cao cao tại thượng.

Giống như thần minh.

Hoàng đế nhìn xuống bách quan.

Nhìn xuống chúng sinh.

Dưới long ỷ một bậc.

Vốn.

Nên là chỗ ngồi của thân vương.

Anh em với hoàng đế.

Nhưng hoàng đế không anh em.

Nên ghế này là ghế cho thái tử ngồi.

Cửa chính bước vào.

Bách quan triều bái.

Hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên mặt điềm nhiên.

Khi thái tử bước lên thang rồng.

Ngồi xuống rồng ghế.

Lúc này bách quan mới hướng đến thái tử.

Mới hướng đến hoàng đế.

Đồng thanh hô to chào.

"Chúng thần cung thỉnh hoàng đế, cung thỉnh thái tử vào triều."

Ba lần hô.

Ba lần bái.

Ba lần quỳ.

Hoàng đế im lặng.

Thái tử mở miệng.

"Các khanh bình thân."

"Tạ hoàng thượng."

"Tạ thái tử."

Bách quan đồng thanh nói.

Khuất nhục.

Là hai chữ mà người ngồi trên cái ghế cao nhất kia.

Phải chịu bây giờ.

"Thưa bệ hạ."

"Thiên hạ bốn phương."

"Đông tây nam bắc."

"Giờ đây tam quân trú tam nơi tây nam bắc."

"Giờ đây lục môn công đánh đông Đại Phàm Lang triều."

"Bách tính lầm than."

"Chúng sinh thống khổ."

"Nam bị khinh."

"Nữ bị nhục."

"Mong bệ hạ ra quyết sách cứu muôn dân."

Quan lớn một người đứng lên trên.

Đại diên ý chí trăm người nói.

Cao cao trên long ỷ.

Hoàng thượng vẫn im lặng.

Mắt nhìn xuống bách quan.

Mắt nhìn xuống võ tướng.

Lác đác nơi đây dự họp có hai, có ba người.

Lặng yên một chỗ.

Đứng mà chẳng nói.

Không theo kịch.

Nhưng đến vai phải diễn thôi.

"Vậy võ tướng nơi các vị đang có ý gì?" Hoàng đế giơ tay.

Điềm nhiên hỏi.

Võ tướng nghe vậy một vị đứng ra khỏi hàng.

Cầm trong tay một cuộn giấy đã được viết sẵn.

Đứng lên nơi trung tâm.

Mà cao giọng nói.

"Nay hoàng đế bệ hạ đã có tuổi già nua."

"Xuất binh đánh trận khó tránh khỏi sai lầm."

"Thần và trăm quân trú nơi tây nam bắc."

"Đợi tân hoàng đăng cơ phò trợ diệt giặc mang hòa bình."

"Đấy là ý chỉ của đại tướng quân thưa bệ hạ."

Vị võ tướng kia đọc xong liền nói.

Thái giám chậm đến.

Cầm tờ giấy.

Mang cho người.

Cao nhất vị trí người.

Đọc mà im lặng.

Điềm nhiên chẳng nói gì.

Bách quan cúi mình triều bái người.

Cúi đầu quỳ gối đồng thanh hô.

"Chúng thần thỉnh bệ hạ hãy suy xét."

"Vì bách tính."

"Vì muôn dân."

"Cho trăm họ được thái bình."

Vị hoàng đế nghe rồi im lặng.

Mắt nhìn xuống người ngồi dưới một bậc kia.

Ba quỳ.

Ba lạy.

Ba lần hô.

Ba quỳ.

Ba lạy.

Người chẳng nói.

Võ tướng thoái lui.

Bách quan lại có người tiến đến.

"Thưa bệ hạ."

"Thưa thái tử."

"Nay h·ạn h·án l·ũ l·ụt đ·ộng đ·ất xảy ra khắp nơi."

"Bách tính khắp chốn đều lầm than."

"Có lẽ đây là ý trời đã điểm."

"Mong bệ hạ mau nhường ngôi cho thiên hạ thái bình."

"Mong bệ hạ hãy nhường ngồi cho thiên hạ thái bình." Bách quan đồng thanh.

Thánh thượng im lặng.

Thái tử điềm nhiên.

"Trời đổ t·hiên t·ai." Thánh thượng mở miệng nói.

"Trời mang đ·ộng đ·ất."

"Trời đến s·óng t·hần."

"Chúng ta đều có thể thay mình hoán chuyển."

"Nhưng nhỡ đâu trời ra dấu hiệu."

"Không phải vì thế."

"Mà vì điều bất nhân."

Thái tử im lặng.

Bách quan.

Có người ra ứng đối.

"Thưa bệ hạ."

"Trời ra dấu hiệu."

"Đúng là có chuyện bất nhân."

"Vì người bất nhân."

"Dù ngồi lên thân cao cũng không rửa sạch tội."

Thánh thượng lặng im.

"Thưa bệ hạ xin người hãy chú ý đến tuổi cao mà thoái vị."

"Vì bách tính."

"Vì muôn dân."

Tay thoáng nắm chặt.

Vỗ long ỷ ghế.

Đứng bật dậy lên.

Tay chỉ người nói.

"Miệng nói bách tính."

"Miệng nói muôn dân."

"Nhưng khi giặc đến."

"Có ai ra đánh trận."

"Hưởng lộc vua ban."

"Có thuế dân nuôi."

"Nhưng khi giặc đến ai đi đánh trận."

"Vậy thưa bệ hạ." Người quan kia ở dưới không hề nao núng nói.

"Ngài hãy đi tiên phong."

"Cho dân biết dân thấy."

"Cũng coi như làm rửa bớt ô danh năm nào."

Người ngồi xuống.

Tay lại vỗ ghế rồng.

"Khốn kh·iếp."

Hai mươi mấy năm nộ.

Cứ theo câu chữ mà ra.

"Thưa bệ hạ." Lại có người quan khác đứng ra mà chẳng nao núng nói.

"Ngài đã tuổi già sức yếu."

"Giờ."

"Lại là thần trí có nhiều trái sai."

"Không rõ ràng."

"Nếu là mấy mươi năm trước."

"Quân vương hỉ nộ vô thường."

"Bách quan kh·iếp sợ."

"Thì giờ giống như một đứa trẻ."

"Cảm xúc rõ ràng."

"Bệnh cần phải chữa."

"Chữa cần thời gian."

"Quân vương tuổi già."

"Đến lúc thoái vị."

"Dưỡng già nơi vợ con."

"Dưỡng già nơi con cháu."

"Mẹ kiếp." Vỗ ghế lần ba.

Miệng chửi t·ục t·ĩu.

"Vua bảo thần không nghe."

"Vua bảo quan không nghe."

"Giờ thì ta còn làm vua làm cái gì."

"Giờ làm vua thì còn ý nghĩa gì nữa."

"Thưa bệ hạ." Lại có một người quan nữa bước ra khỏi hàng đứng nơi trung tâm mà nói.

"Trời có thể chưa đổi sắc."

"Nhưng lòng người nay đã đổi thay."

"Thánh vương vốn anh minh."

"Vốn hi nổ vô thường."

"Nay giận hờn lại rõ."

"Miệng chửi t·ục t·ĩu."

"Câu chữ toàn là những lời không hay."

"Không phù hợp với phẩm hạnh của một bậc quân vương."

"Không phù hợp để còn trị vị trên đời."

"May thay có thái tử anh minh."

"Ngày đêm trị quốc an dân mà chẳng mệt mỏi."

"Lòng người quy thuận."

"Bách quan triều bái."

"Có khí chất của bậc minh quân."

"Vượt xa năm đó thánh vương bây giờ."

"Mong bệ hạ giữ lại chút còn sáng suốt."

"Thoái vị dưỡng già."

"Nhường ngôi thái tử trẻ."

"Mong bệ hạ sáng suốt." Bách quan đồng thanh hô.

Chẳng chút cố kị.

"Khốn kh·iếp."

Mắt nhìn xuống người ngồi dưới điềm nhiên.

Thánh vương mắng chửi bách quan, quan lại.

"Thái tử rốt cuộc cho các ngươi ăn cái gì."

"Mà một câu kêu ta thoái vị."

"Một câu cho thái tử lên ngôi."

"Khốn kh·iếp." Thánh vương lại chửi.

"Nếu không muốn gặp ta nữa thì bãi triều."

Bách quan vẫn im lặng.

"Bãi triều." Thánh vương gầm lên nói.

Bách quan vẫn im lặng.

Thái tử thấy vậy điềm nhiên.

Nhỏ nhẹ hai chữ.

"Bãi triều."

Bách quan mới đứng lên hành lễ rồi rời đi.

Hết một buổi chầu.

Chương 333: Khuất Nhục