Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 334: Đối Thoại
"Khụ."
Ho ra máu.
Thái giám đỡ một tay.
Mặt vẫn điềm nhiên đưa người vào trong nghỉ dưỡng.
Ngồi xuống nơi ghế.
Sau tấm màn che.
Vẫy tay cận thần.
"Đưa cho ta giấy."
Nô tỳ mang tới.
Khăn ướt mới đây.
Thái giám đưa tay.
Cho người lau miệng.
"Bột cảm xúc." Vị hoàng đế khẽ cười nói.
Chẳng biết là đang nói với ai.
Với thái giám có lẽ vậy.
"Khi còn trẻ để cho thân này kháng được bách độc, ta đã lấy thân từ từ từng bước để cho từng loại độc vô hiệu với ta, duy chỉ có một loại độc, dù có cố đến thế nào cũng chẳng thể kháng được nó, ngược lại còn mang lên di chứng, mỗi lần hít nó, là máu sẽ nôn ra."
"Bệ hạ ngài có tuổi."
"Bệnh là chuyện thường."
"Thôi." Vị hoàng đế xua tay.
Rồi cười.
"Ngươi lại đinh dụ ta thoái vị phải không."
"Ngài có thể mượn lần độc này mà lấy đó để làm bằng chứng ép tội người nào." Vị thái giám gợi ý.
"Xong để họ g·iết ta luôn sao?" Vị hoàng đế trả lời.
Miệng mỉm cười.
"Ngài cũng có thể xung phong ra trận, tin rằng dân chúng sẽ cảm động vì ngài." Vị thái giám lại gợi ý.
"Vậy cái này cũng dẫn đến c·ái c·hết cho ta, hai đường như thế ngươi gợi ý buồn cười." Vị hoàng đế lại điềm nhiên miệng khẽ cười nói.
"Nhưng tên ngài sẽ ghi danh sử sách, bậc thánh hiền vì nước vì dân." Vị thái giám khẽ cười rồi nói.
"Thôi." Vị hoàng đế đáp.
Rồi nói.
"Một đường nếu ta đưa ra họ sẽ g·iết ta luôn mà chẳng ngần ngại."
"Trước người còn chưa muốn dơ tay."
"Nhưng khi ta vừa đưa ra chuyện đấy."
"Nay là bột cảm xúc."
"Mai là độc g·iết người."
"Triều thần cũng chẳng quan tâm chi việc ấy."
"Dù năm đó là thật hay là không triều thần cũng từng thờ qua một chủ như thế rồi."
"Còn chuyện thứ hai lại là càng tốt cho họ."
"Ta chỉ cần xông trận."
"Là họ sẽ đẩy ta đi."
"Đi."
"Mà chẳng về."
Vị hoàng đế khẽ cười nằm trên ghế dài tựa người nơi đấy.
"Nhưng chẳng phải ngài lưu được tiếng tốt ngàn năm." Vị thái giám nói.
"C·hết rồi những việc ấy quan trọng gì." Vị hoàng đế đáp lời.
"Hai con đường một chọn." Vị thái giám điềm nhiên nói.
"Hai thì tiếng tốt lưu ngàn năm."
"Một thì cũng hại cho người tiếng dơ muôn đời."
"Ngươi nghĩ nó quan tâm điều ấy."
"Một vương triều nhỏ trên một hòn đảo nhỏ liệu người ta sẽ quan tâm sao."
"Chỉ sợ sau ngàn năm người ta còn chẳng biết là Hạ gia là gì."
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."
"Mà tiếng danh thì có sao."
"Củ cà rốt của những kẻ lãnh đạo."
"Ngươi chỉ sợ dùng nhầm người."
Vị thái giám im lặng.
"Nay trong triều chính." Vị hoàng đế nói tiếp.
"Võ quan tự thành một mạch, lấy đại tướng quân làm chủ."
"Lấy đại tướng quân làm đầu."
"Chẳng tranh với đời."
"Chỉ thờ tân chủ."
"Văn quan cũng tự thành một mạch."
"Lấy thái tử làm đầu."
"Văn quan như thiên lôi."
"Thái tử sai đâu đánh đó."
"Chỉ sợ có là c·h·ó cũng chẳng trung thành được như thế với người."
"Chẳng rõ là thái tử cho họ ăn gì mà điên mà dại mà mê người đến thế."
"Thái tử là mặt trời."
"Người vốn thuộc về nơi ánh sáng." Vị thái giám điềm nhiên đáp.
Hoàng đế nghe vậy cười lớn.
Nhìn thái giám.
Miệng mỉm cười mà nói.
"Ta cũng hỏi ông đấy."
"Rột cuộc thái tử đã cho ông ăn cái gì?"
"Ta chỉ là người thôi." Vị thái giám lại điềm nhiên đáp.
Vị hoàng đế lại bật cười.
"Nói năng chẳng lễ phép đáng trảm."
"Ôi xin hoàng đế tha mạng."
Một kẻ trêu một người đùa nói.
"Thái tử muốn diệt giặc tay phải nắm võ quan."
"Giờ võ quan lại tự thành một mạch không theo ai trừ theo tân chủ."
"Nếu ta không thoái vị chẳng mấy chốc ta sẽ bệnh c·hết."
Vị hoàng đế nằm trên ghế mắt nhìn xa xôi nói.
"Vậy sao ngài không lui." Vị thái giám điềm nhiên hỏi.
"Có những lúc." Vị hoàng đế đáp.
"Muốn xuống chẳng xuống được."
"Muốn lên chẳng thể lên."
"Đời là như thế đấy."
Đáp xong rồi cười.
"Trẫm còn bao nhiêu người con?" Vị hoàng đế hỏi.
"Long sinh cửu tử." Vị thái giám đáp.
"Thánh vương sinh được bốn nữ năm nam."
"Trong đó lấy con cả là nữ."
"Con út cũng là nữ luôn."
"Về phía công chúa hiện nay trưởng công chúa tức thánh vương con cả, cưới đại tướng quân."
"Sinh được một nữ."
"Nhị công chúa và tam công chúa con của quý phi, trước là cung nữ, sinh đôi hai nữ, vừa ra đời không may c·hết yểu."
Vị hoàng đế gật đầu.
Mặt điềm nhiên như thể chẳng có chút sự tiếc thương gì cả.
"Tứ công chúa tức hiện nay trẻ tuổi nhất công chúa, con của thánh vương và hoàng hậu, em của thái tử, giờ là đệ tử của Ngự Lang tông vị kia."
Thái giám.
Không giám nhắc tên người ấy.
Vị hoàng đế điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.
"Năm vị hoàng tử."
"Lấy thái tử là con đầu, là con của thánh vương và hoàng hậu, là mặt trời của nước ta."
"Nhị hoàng tử là con của quý phi, nhưng không may t·ai n·ạn rồi q·ua đ·ời."
"Tam hoàng tử và tứ hoàng tử là cùng một cha một mẹ."
Vị hoàng đế thoáng cau mày.
Rồi giãn ra.
"Là con của thánh vương với một người."
"Nhưng mẹ của hai đứa trẻ sau khi sinh xong tứ hoàng tử thì q·ua đ·ời."
"Tam hoàng tử cùng tử hoàng tử được hoàng hậu nhận nuôi."
"Coi như con đẻ."
"Tam hoàng tử vốn yếu kém bệnh tật, cả ngày chỉ ngồi một chỗ ngắm trời chẳng đi đâu."
"Tứ hoàng tử."
"Có tài nhưng cũng về với cát bụi."
"Ngũ hoàng tử là con của thánh vương cùng với một cung nữ, năm nay vừa tròn hai mươi nhưng không đủ để cai trị cái quốc gia này."
Vị hoàng đế im lặng.
Rồi ngửa lên trời.
Mà thở dài nói.
"Đáng tiếc lão tứ c·hết trẻ."
"Ta rơi vào cảnh này cũng là hai mươi năm trước chi họa."
"Nhị giao công long." Vị hoàng đế lẩm bẩm.
"Vốn là giữ được thế chân vạc rồi chẳng ai còn lo còn sợ."
"Lão tứ tự dưng lăn đùng ra c·hết."
"Vạc gãy chân vạc đổ."
"Thái tử năm đó như được trợ thần uy."
"Chiến công vô số liên tục lập."
"Chỉ trong một đợt sự kiện."
"Lão tứ ngã."
"Ta cũng ngã theo."
"Đúng là đời muôn vẻ."
Vị hoàng đế thở dài.
Vị thái giám im lặng.
"Chỉ cần không đụng những thứ không được đụng."
"Thì chẳng phải là hưởng hết vinh hoa trên đời." Vị thái giám bỗng nói.
Vị hoàng đế nghe liền hiểu.
Hiểu liền đáp.
Nhưng thở dài.
"Đến cả con thú khi làm chuyện đó cũng vì bản năng duy trì nòi giống."
"Đụng được những thứ của hiếm lạ nhưng chẳng có đời sau đến con thú còn chẳng bằng."
"Ngài chẳng nhẽ lại muốn có đời sau nữa?" Vị thái giám bỗng điềm nhiên hỏi.
"Bản năng con người ai chẳng muốn."
"Nhưng thế đời phức tạp không cho phép thôi." Vị hoàng đế thở dài.
"Ít nhất vinh hoa phú quý hiếm lạ trên đời cũng được hưởng." Vị thái giám bỗng an ủi nói.
"Phải."
"Của lạ trên đời nhấm nháp thôi cũng khó quên được mùi hương." Vị hoàng đế đáp lời.
"Có những thứ không nên đụng vẫn không nên đụng." Vị thái giám điềm nhiên như cảnh cáo nói.
"Sắp c·hết rồi còn nghĩ nhiều chuyện lắng lo." Vị hoàng đế điềm tĩnh trả lời.
"Có những lúc c·hết không phải là thống khổ." Vị thái giám đáp.
"Ngon ngọt thấy nhiều đắng thấy nhiều hơn." Vị hoàng đế điềm nhiên nói.
Tay nắm lấy quyển sách.
Gối đầu trên gối cao.
Chẳng mặc sự đời.