Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 335: Quá Khứ
Đại Phàm Lang triều.
Hai mươi năm trước.
"Cái gì." Nằm trên long ỷ.
Sau tấm màn che.
Vị hoàng đế.
Mặt hốt hoảng.
Bật dậy khi nghe tin.
Người bên ngoài màn nói.
"Ngươi."
"Ngươi nói lại."
Thánh vương chỉ màn che.
Mắt trợn to mà nói.
"Thưa bệ hạ."
Người bên ngoài mặc quan phục.
Quỳ hai gối dưới sàn.
Cúi đầu mà chẳng cam lòng khó chịu nói.
"Đại tướng quân đã đầu nhập vào phe của tứ hoàng tử rồi ạ."
Hai mắt trợn to.
Hơi thở hồng hộc.
Cả người như sắp ngã.
"Không không." Vị hoàng đế nói.
"Không."
"Thể nào."
Tay run run.
Đờ ra nơi ấy.
"Ngươi nói đại tướng quân."
"Là đại tướng quân."
"Là một trong hai vị tam giai đỉnh phong duy nhất của triều chúng ta."
"Đại tướng quân ấy."
"Phải thưa bệ hạ."
Người ở trong ngỡ ngàng.
Người ở ngoài.
Chẳng cam lòng chỉ có thể quỳ nơi dưới đất mà cắn răng nói.
Hoàng đế lập tức ngã.
Ngất nơi long ỷ.
"Thưa bệ hạ."
"Thưa bệ hạ."
Bên trong cung nữ đang phục vụ hốt hoảng.
Bên kia thái tử cũng nghe được tin tức.
Thị nữ người hầu nói vài điều vào nơi tai.
Khi.
Mà thái tự đang bàn việc.
"Ta đã biết ngươi lui xuống." Thái tử về sau, đại hoàng tử bây giờ, nghe xong tin mặt chẳng đổi giọng điềm tĩnh, điềm nhiên phất tay ý nói người đi rồi mắt nhìn xuống dưới nơi bách quan đang nhìn mình.
"Đại tướng quân đã đầu nhập vào phe của tứ đệ."
"Tòng long chi công tỉ lệ chiến thắng sẽ giảm xuống."
"Nếu thua."
"Ta có thể sẽ c·hết."
"Nhưng các vị đều là người khôn khéo."
"Chắc chắn sẽ tồn tại được."
"Làm hết sức mình."
"Như trăm hoa đua nở."
"Phải thưa điện hạ." Bách quan văn võ ở dưới nghe vậy đều cung thỉnh cúi đầu.
"Ngày mai sẽ là một buổi chầu thú vị." Chẳng biết là tiếng ai đang lẩm bẩm.
Ngày sau.
Nắng chiếu xuống.
Gắt.
Làm cho đại địa trở nên nóng bỏng.
Như lòng người của hoàng đế cùng đại hoàng tử bây giờ.
Dù cố điềm tĩnh.
Nhưng đôi chân.
Vẫn gấp.
Muốn vào triều.
Văn quan đứng đầu.
Lấy thừa tướng làm cao nhất.
Đi theo sau lưng đại hoàng tử.
Đứng giữa sân rộng dưới cái trời nắng chói chang.
Các lão nhóm.
Tả hữu nhị tướng.
Đều là bậc hạng hai dưới hai phái văn võ.
Theo vua vào triều.
Đi cổng chính dành cho ngôi hoàng đế.
Cao nhất thiên hạ của Đại Phàm Lang triều.
Khi nhóm họ vào.
Mới đến lượt đại hoàng tử đi vào.
Người nào ghế nấy.
Vua ngồi cao nhất.
Dưới vua một bậc là thân vương.
Dưới vua bậc nữa là hoàng tử.
Xa nơi phía đối lập kia.
Là bách quan.
Là triều thần.
Tất cả văn võ hai nhà.
Đều điềm nhiên im lặng.
Họ đến gấp trước giờ.
Nên khi giờ lành đã điểm.
Chuông reo trống gõ.
Người mà ai cũng đang chờ.
Mới đi vào.
Thân mặc lấy y phục như hoàng tử.
Hai tay chắp ở sau lưng.
Đi sau là người người chờ đợi.
Đại tướng quân theo sau lưng như nói lên nhiều điều.
Bách quan đều điềm nhiên.
Thái tử cùng hoàng đế.
Hai người đều im lặng.
Người nào ghế đó.
Khi người đi tới.
Ánh mắt thế nhân.
Đều dõi theo.
Tứ hoàng tứ ngồi ở hàng bậc ba.
Đại tướng quân.
Lại ngồi ở chỗ không đúng rồi.
Chuông reo chống gõ.
Buổi chầu bắt đầu.
Vị hoàng đế ở trên cao cao kia.
Nhìn xuống đại tướng quân với không chút kiêu ngạo.
Mà nói.
"Khanh có đặc quyền."
"Là ngồi ngang hàng trẫm."
"Nay là cớ gì."
"Mà khanh."
"Không ngồi."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Mặt điềm nhiên.
Tai không nghe.
Nhưng lòng muốn nghe.
"Ngồi ở ghế ngang hàng với thừa tướng."
Là cao nhất trong hàng bách quan.
Vị đại tướng quân kia đứng lên.
Nhìn thánh thượng.
Rồi nhìn tứ hoàng tử.
Điềm nhiên nói.
"Xưa nay cớ chi có chuyện tớ ngang hàng chủ."
"Thần tử ngang hàng vua."
"Thần."
"Biết thân biết phận."
"Không dám ngang bằng."
Vị hoàng đế mỉm cười.
Mặt điềm nhiên.
"Phải."
"Đại tướng quân có đặc quyền."
"Ngồi đâu tùy chỗ."
Triều thần điềm nhiên im lặng.
Chỉ có hoàng đế.
Là mỉm cười.
Phe của đại hoàng tử có vị quan đứng lên.
Đi đến nơi trung tâm.
Hướng thánh thượng hành lễ.
Hướng hai vị hoàng tử hành lễ.
Hướng bách quan hành lễ.
Rồi mới dõng dạc hô to bẩm báo nói.
"Thưa bệ hạ."
"Thần cho rằng nay là thời bình."
"Văn cần hơn võ."
"Nay hàng năm chúng ta chi tiêu quá nhiều về quân sự."
"Thần cho rằng."
"Nên bớt đi phần nào số tiền ấy để làm tốt đẹp hơn đời sống của nhân dân."
"Thỉnh bệ hạ thánh minh."
"Thỉnh bệ hạ thánh minh."
"Thỉnh bệ hạ thánh minh."
Người lậy ba lạy.
Rồi lui ra sau.
Thái tử về sau.
Đại hoàng tử bây giờ.
Đã nhìn kĩ được người đó.
Vị hoàng đế nghe xong vẫn im lặng.
Mắt nhìn xuống đại tướng quân.
Nhìn xuống bách quan.
Nhìn xuống tứ hoàng tử.
Rồi im lặng như thể đang suy nghĩ nhiều điều.
"Đại hoàng tử con thấy chuyện thế nào?"
Vị hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống.
Đứa con trai của mình.
"Lão hồ ly này." Đại hoàng tử mặt điềm nhiên nhưng trong lòng lẩm bẩm.
Thái tử, đại hoàng tử, im lặng suy nghĩ.
Đôi mắt đại tướng quân.
Dõi theo người.
"Đại đều liên quan nhiều kiến thức trong cuộc sống."
"Mắc nối vào nhiều vấn đề khó một buổi có thể nói xong."
"Nhi thần nghĩ."
"Tối nay sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho đại tướng quân được."
Thái tử điềm nhiên nói.
Vị hoàng đế im lặng.
Tứ hoàng tử im lặng.
"Tứ hoàng nhi con có thấy được không?" Vị hoàng đế lại hướng nơi tứ hoàng tử.
Nhìn xuống điềm nhiên mà nói.
"Con sẽ đợi câu trả lời của đại hoàng huynh." Tứ hoàng tử nghe như nghe, ngơ như thực ngơ?
Trả lời một nẻo mà nói.
Đại hoàng tử điềm nhiên.
Vị hoàng đế mỉm cười.
Nhiều vấn đề sau đó được bàn bạc.
Nhưng tâm trí của bách quan cùng hoàng thất.
Không ở trong nơi này.
Khi buổi chầu kết thúc.
Hoàng đế.
Cùng các lão.
Hai vị tả hữu tướng quân.
Hồi cung về trước.
Đại hoàng tử thứ hai đi sau.
Tứ hoàng tử.
Chậm rãi đi sau cùng.
"Phe ta có người không sáng suốt." Đại hoàng tử bước trên hành lang rộng chậm rãi nói với thừa tướng đang đứng sau lưng.
"Hành động như thế là dao động căn bản."
"Thêm thì không nói."
"Nhưng hụt thì không tốt."
"Xử lý không đẹp."
"Đại tướng quân sẽ không yên lòng."
Thừa tướng gật đầu.
Rồi chậm rãi nói.
"Nhưng còn trưởng công chúa."
Thái tử nghe xong liền hiểu ý đáp ngay khi vừa dứt lời.
"Đừng trông đợi vào nó."
"Ta đã tìm hiểu."
"Trong suốt chiều dài của dòng sông lịch sử, những vị, những cái, gọi là tình thân, gia đình, tương tự, vân vân, đều là diễn vì chưa đủ lực, vì lý do này lý do kia, quá thấp tỉ lệ, là tình thân thực sự, đại tướng quân người này là một con người phức tạp, ta đã tiếp xúc qua, một kẻ thân kinh bách chiến, huyết nhuộm xa trường, không bị nữ nhi tình trưởng, gia đình tình cảm trói buộc."
"Trong cậy vào nó, kẻ ngu sẽ làm, đại sự sẽ hỏng."
"Xử lý nhiều thứ phải đẹp."
"Không đẹp có thể kết quả đi xấu nhất."
"Người đi không nói là tổn thất lớn."
"Nhưng lại điên lại dại đánh thì vong quốc hỏng việc."
"Lão tổ thì lão tổ nhưng thắng hay không được một kẻ thân kinh bách chiến, máu nhuộm xa trường như đại tướng quân là một điều khó nói."
"Thần hiểu." Thừa tướng lễ phép điềm nhiên đáp.
Rồi xoay lưng rời đi.
Đại hoàng tử sắc mặt điềm nhiên.
Nhìn lên bầu trời cao.
"Ngươi hẳn cũng đã biết và đang đợi."
"Rốt cuộc đệ đã làm cách nào?"
Rồi bỏ đi.
Bầu trời.
Vẫn đẹp.
Như khi người đi mất.
Phủ tứ hoàng tử.
Ở nơi ấy.
Đại tướng quân cùng tứ hoàng tử đang dùng trà.
Mắt nhìn ngắm bầu trời xanh kia.
Hai người vẫn điềm nhiên như chẳng ai nói.
Họ như đang đợi một cái gì đấy.
Một lúc sau gia nhân ôm cái hộp vào.
Thì thầm vào tai tứ hoàng tử lời gì đấy.
Khi mở ra nó là thứ khiến hai người mỉm cười.