Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 336: Vô Tình
"Thưa hoàng tử." Người nô bộc đến nơi cửa phòng.
Cúi mình hạ thấp mà điềm nhiên nói.
"Hoàng hậu mời ngài đến thỉnh an."
Khi tứ hoàng tử đang trò chuyện với đại tướng quân như người trong một nhà.
"Ta đã biết." Tứ hoàng tử điềm nhiên nói.
Mắt.
Nhìn đại tướng quân.
Đại tướng quân khẽ cười.
Lắc đầu.
Nói.
"Thần."
"Không đi được."
"Điện hạ cũng biết."
Trong bóng tối đi ra một bóng người.
"Người."
"Sẽ đi thay thần đây."
Tứ hoàng tử gật đầu.
Nói.
"Ta hiểu."
Rồi điềm nhiên theo người rời đi.
Phủ hoàng hậu.
Trang điểm cẩn thận.
Tóc được cài cao.
Người mang lụa tốt.
Hoàng hậu đang ngồi.
Ngóng trước cửa như chờ đợi ai đó.
Mặt điềm nhiên.
Cao sang vẫn cái vẻ lạnh lùng.
Của bậc mẫu nghi thiên hạ.
"Thưa hoàng hậu." Người nô tì bên cạnh thì thầm khẽ hỏi.
"Người nói xem tứ hoàng tử điện hạ có đến không?"
Hoàng hậu nghe xong khẽ lườm qua đôi mắt.
"Trước là sẽ đến, giờ là xem tâm tình." Miệng điềm nhiên trả lời.
"Tứ hoàng tử đến." Ngoài có tiếng người hô gọi.
Hoàng hậu ngồi hướng cửa như đợi người.
Tứ hoàng tử.
Theo lấy tướng sĩ.
Đi gặp người.
Đứng trước cửa.
Tứ hoàng tử quỳ xuống lậy với người.
"Tứ hoàng nhi thỉnh an hoàng hậu."
"Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế."
Hoàng hậu yên lặng.
Chẳng nói chỉ nhìn.
"Mau đứng lên tứ nhi." Sau lúc lâu hoàng hậu ân cần nói.
Tứ hoàng tử đứng lên, chậm rãi không vội vàng.
"Tạ ơn hoàng hậu."
"Tạ ơn hoàng hậu."
Đi vào cởi giầy.
Hoàng hậu ghét đất bẩn.
Tứ hoàng tử cởi giầy.
Như thể đi ngàn lần quen.
"Chậm đã."
"Hộ vệ hay tướng sĩ."
"Thỉnh an hoàng hậu không được mang v·ũ k·hí vào."
Người đến ngăn lại.
Chặn vị tướng sĩ.
Hông có đao sắc.
Đi sau hoàng tử.
Hoàng hậu im lặng.
Tứ hoàng tử im lặng.
Tướng sĩ im lặng.
Tất cả mặt điềm nhiên.
Chẳng ai hay nói.
"Bỏ xuống." Tứ hoàng tử xoay lưng mở lời.
Vị tướng sĩ bỏ đao xuống đất.
Người đến ngăn ra.
Tướng lĩnh bước vào.
"Nhặt lên."
Tứ hoàng tử chậm nói.
Kiếm sắc tướng sĩ cầm lên.
"Ngươi." Người ngăn định nói.
Hoàng hậu ngăn lại.
"Thôi."
Mắt nhìn người khác.
Ra đòn đánh lệnh.
Kéo ra sân rộng.
Người cầm gậy to.
Bắt nằm ra đấy.
Mông hướng lên trời.
"Uỳnh."
"Uỳnh."
"Uỳnh."
"..."
Tiếng gậy đánh xuống.
Người gào thét đau.
Người vẫn im lặng.
Như chẳng chuyện gì.
"Tội nặng vậy đủ." Hoàng hậu nhìn tứ hoàng tử mà điềm nhiên hỏi.
Tứ hoàng tử nghe xong cười điềm nhiên nói.
"Từ bi nên thôi."
Nô bộc ấy người được bưng ra nơi khác.
Hoàng hậu ngồi xuống nơi ghế.
Tứ hoàng tử ngồi xuống đệm nhỏ dưới chân hoàng hậu.
Tập tục nơi đây.
Ghế hướng nơi cửa.
Hai ghế một hậu một vua.
Dưới chân vua là ghế bệt cho triều thần.
Dưới chân hậu là đệm cho hoàng tử ngồi tránh lạnh mông.
"Hoàng hậu người vẫn khỏe?" Tứ hoàng tử trân thành hỏi.
"Vẫn khỏe." Hoàng hậu điềm nhiên đáp.
"Tứ hoàng nhi bấy lâu nay còn khỏe chứ?" Hoàng hậu ân cần hỏi.
"Tứ hoàng nhi đủ sức để gánh được nghiệp lớn." Tứ hoàng tử điềm nhiên đáp.
Hoàng hậu nghe vậy khẽ cười rồi điềm nhiên nói.
"Giờ đây nghiệp lớn còn ai khác ngoài con."
Tứ hoàng tử điềm nhiên im lặng.
Tay ngoắc ra sau.
Người tướng sĩ nhận mệnh.
Bưng ra hộp ngọc.
Đưa cho hoàng tử.
Để dâng lên người.
"Tứ hoàng nhi đây là?" Hoàng hậu tay nắm hộp ngọc.
Miệng chậm hỏi nói.
"Chút lòng hiếu của hoàng nhi con." Tứ hoàng tử điềm nhiên đáp.
Hộp chậm mở.
Nhưng không phải tay ngọc làm.
Báu lộ ra.
Hương thơm đan dược.
"Dưỡng nhan đan?" Hoàng hậu hỏi.
"Năm tháng đã qua, dung nhan cũng chậm đi mất, người đã có tuổi, đây là tấm lòng của hoàng nhi." Tứ hoàng tử điềm nhiên chậm nói.
Hiếu kính đến từ tận đáy lòng.
Hoàng hậu nghe xong thoáng im lặng.
Rồi mới điềm nhiên cất tiếng nói.
"Ta người tu hành, tuổi thọ dài đằng đẵng, trăm năm nhan sắc chẳng phai, đan dược này, tạm khước từ cho người khác dùng."
"Hoàng hậu đang coi thường tấm lòng hiếu kính của hoàng nhi?" Tứ hoàng tử thiên chân vô tà, giống như đứa trẻ con ngơ ngác nhìn hoàng hậu mà hỏi.
"Không phải." Hoàng hậu như bị cảm động trước tấm lòng của đứa nhỏ mà lắc đầu nói.
"Hiếu kính này ta nhận, đan dược sẽ ban cho người cần thiết hơn."
Tứ hoàng tử nghe vậy mỉm cười trong sung sướng giống như một đứa trẻ, không tà.
Đặt hộp ngọc một bên cẩn thận.
Hoàng hậu chậm rãi hỏi.
"Tứ hoàng nhi thân cao thân thiện anh em thế nào?"
Tứ hoàng tử nghe vậy điềm nhiên trả lời.
"Đứng núi cao thân sẽ lạnh."
"Anh em có thể làm ấm." Hoàng hậu chậm rãi nói.
"Như Hạ gia phong cách." Tứ hoàng tử điềm nhiên nói.
"Anh em như tay chân bách tính như máu mủ."
Hoàng hậu im lặng.
Chuyện trò diễn ra.
Nhiều thứ để nói.
Khi trời chở tối.
Tứ hoàng tử đi.
Đi cùng tướng sĩ.
Khi tứ hoàng tử đi.
Nô tì gần bên.
Pha nước châm trà.
Rót cho hoàng hậu.
Rồi khẽ cất lời nói.
"Thưa hoàng hậu."
"Chuyện hôm nay của tứ hoàng tử."
"Để trăm chúng phỉ nhổ."
"Để vạn dân khinh ghét."
"Để bách tính căm thù."
Hoàng hậu nghe vậy lắc đầu.
"Đấy là điều chúng muốn đừng làm vậy."
"Tại sao thưa hoàng hậu?" Người nô tì ngơ ngác hỏi.
Hoàng hậu vẫn điềm nhiên thưởng trà.
"Nắm q·uân đ·ội, nắm võ phu, chẳng lẽ chúng lại ngu."
"Không nắm thêm truyền thông báo trí."
"Ta chỉ cần nói chuyền thế này thế kia."
"Ngày mai sẽ ra tin ta năm xưa từng g·iết hại, hay bức c·hết mẹ của hai đứa nó, dù ta không làm vậy."
Hoàng hậu điềm nhiên nói, mắt liếc, người tì nữ đang châm trà.
"Hành động của chúng có xấu cũng là trả thù."
"Mà ta danh tiếng sẽ thối nát một mảnh."
"Đại hoàng tử danh tiếng chưa hoàn toàn trưởng thành."
"Theo văn quan vẫn còn lấy ta làm chủ."
"Danh tiếng ta thối nát phe của đại hoàng tử ắt sẽ phải chịu thiệt nhiều."
"Theo văn quan lấy lễ trị quốc, cũng có cái hay cái hại."
"Theo võ quan lấy quyền trị quốc, cũng có cái hại cái hay."
"Tứ hoàng tử phe phái mạnh không gì cản được."
"Nô tì người phản xuất hiện ở nơi nơi."
"Ngay trong phủ ta ta còn chẳng biết được."
"Ai với ai để mà lần."
"Nhưng chúng ta có thể mượn hôm nay lúc người kia cầm đao cầm kiếm vào đây nơi hoàng hậu, hay là tứ hoàng tử thế nọ thế kia, xào nấu, xào nấu là nên chuyện."
Người tì nữ gợi ý nói.
"Đừng." Hoàng hậu cản.
"Hắn nói người bỏ kiếm xuống rồi nhặt kiếm lên là tuyên bố cho ta biết võ quan cũng như đao kiếm, là đao kiếm cho hắn dùng, chúng ta đi sai bước danh tiếng ta có thể thối đến ngàn dặm, phe đại hoàng tử cứ thế mà ngã theo, không ngã thì cũng tổn thương nhiều, chúng ta đi sai bước hơn nữa, có thể đấy nó vào hoàn cảnh đoạt cung chi biến, với lực lượng của nó, đủ để chấm dứt chúng ta."
"Nếu có thù gì thì cũng báo, vương vị ngồi lên ngay."
"Nhưng sau đó tứ hoàng tử có thể bị đại tướng quân g·iết, hoặc không g·iết thì danh tiếng phải thối hơn ngàn dặm, ..." Người tì nữ vừa liên tục nói vừa phấn khích.
Hoàng hậu nghe, nghe rồi lắc đầu.
"Sau đó là chuyện của sau đó, lúc đó chúng ta đ·ã c·hết rồi, không thì cũng là nhục hình đến c·hết, còn danh tiếng ngươi nghĩ nó quan tâm sao, anh em như tay chân bách tính như máu mủ, ngươi có thấy dù cựu hoàng sinh trăm con nhưng hoàng đế có anh em không, với Hạ gia người danh tiếng như công cụ, dùng được thì dùng, không dùng được thì vứt, ngươi nghĩ nó sẽ quan tâm đến mấy vấn đề là danh tiếng thối ra sao, hay đời sau người này nọ chăng, có đặt nó vào ở vương triều lớn, vạn thế trăm năm nó cũng chẳng quan tâm, chứ đừng nói chi là một vương triều nhỏ nằm ở phía bắc một hòn đảo nhỏ."
"Nhớ lấy, Hạ gia người là nhất nhất vô tình."