Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 337: Trở Về
Ngồi trên đệm mỏng.
Dưới ánh đèn khuya.
Của đêm trăng sáng.
Của trời cao kia.
Đại tướng quân nhìn người trở lại.
Kính cẩn mà nói.
Tứ hoàng tử mặt điềm nhiên.
Người đi sau khuất nơi bóng tối.
Tướng quân cúi mình.
Cúi trước hoàng tử.
"Hết thẩy theo hoàng tử làm chủ."
Ngồi xuống đối diện với ánh mắt sắc lạnh.
Tứ hoàng tử gật đầu.
Nói.
"Ngày mai sẽ vặn gãy cánh của đức vua."
Trời khuya.
Thượng triều.
Trời nay âm u.
Tối tăm.
Như sắp mưa như chẳng thấy ánh sáng.
Mây đen như nuốt đi mặt trời.
Văn võ hai mạch.
Tứ hoàng tử cùng đại hoàng tử hai người hai nhóm đứng hai bên.
Đợi hoàng đế.
Nơi cổng giữa.
Chờ vào.
"Đã đến giờ thưa bệ hạ." Tì nữ cúi mình.
Mở cửa nơi bước chân của hoàng đế.
Ánh mắt sắc lạnh.
Cánh cửa mở ra.
Bách quan đang chờ.
"Đến điện."
Dẫn đầu bách quan.
Vượt qua hoàng tử.
Bước chân thánh điện.
Mây kêu ùm ùm.
Hoàng đế.
Với khuôn mặt điềm nhiên ngồi nơi vị trí cao nhất.
Đại hoàng tử theo thứ hai.
Cuối mới là tứ hoàng tử.
"Tứ hoàng nhi."
Hoàng đế trên ghế rồng trìu mến nhìn tứ hoàng tử mà nói.
"Con là người đã đưa ra ý kiến về cuộc họp này."
"Nếu có lời con nói đi."
"Thưa bệ hạ."
Tứ hoàng tử từ dưới ghế thấp.
Đứng nơi đối diện.
Quỳ trước vương tọa.
Quỳ trước ghế rồng.
Mà thành kính nói.
"Nay bách quan đã phát triển."
"Thế đời đã đổi thay."
"Nay có ý kiến mọi người đến đây."
"Ắt sẽ không làm mất thời gian của mọi người."
Giọng vang khắp phương trời.
Trong trẻo như chim hót.
Uy nghiêm như hổ dữ.
Cao quý như hùm sư.
Bách quan vẫn điềm nhiên.
Hoàng đế vẫn im lặng.
Thái tử mày khẽ nhíu.
Khi có chuyện đổi thay?
"Đời thay đổi."
"Cũ người."
"Đã không còn có mấy phù hợp với thời đại mới."
"Mong bệ hãy sớm mạnh tay."
"Bỏ đi cánh tay cho thời đại mới."
"Thỉnh bệ hạ."
"Hãy bỏ đi tả hữu nhị tướng hai người."
Hoàng đế ngồi trên ghế cao.
Cao thượng nhìn xuống dưới.
Nhìn đôi tai trên đấy.
Nghe hết lời dưới này.
"Hoàng nhi con."
"Muốn bỏ chức hay bỏ người."
"Chức cần phải bỏ."
"Người đi theo hay?"
Tứ hoàng tử thành khẩn nhìn hoàng đế mà nói.
Tả hữu nhị tướng hai vị đều nhắm mắt dưỡng thần.
Chốc chốc.
Nhiều ánh mắt của văn quan ngã xuống tả hữu nhị tướng hai người.
Hoàng đế im lặng rồi sầu não khoát tay.
"Hoàng nhi con nghĩ nhiều thứ nhẹ nhàng quá."
"Chuyện này làm thế chẳng nhẽ không rét lạnh trái tim."
Mắt nhìn xa cất cao giọng nói.
"Hoàng tử đây trong nhóm ắt có người thành hoàng đế."
"Không biết đối xử sao có thể làm chủ bách quan."
Uỳnh.
Loạt quan võ chợt quỳ xuống.
Cúi dập đầu giống như vị trí của hoàng tử kia.
"Thưa bệ hạ chúng thần theo lời hoàng tử nói."
"Mong bệ hạ bỏ xuống tả hữu nhị tướng hai người."
Đến đây.
Hoàng đế lại im lặng.
Mắt.
Nhìn xuống quỳ rạp dưới đất hướng về mình tứ hoàng tử.
Mà im lặng.
Rồi điềm nhiên cất tiếng nói.
"Tả hữu nhị tướng cống hiến triều chính quanh năm."
"Chưa ngày ngơi nghỉ."
"Công lao ngút trời."
"Giờ bãi chức hai người."
"Chẳng nhẽ lại rét lạnh trái tim của những kẻ quanh năm cống hiến vì đất nước."
"Cả cuộc đời cống hiến vì giang sơn."
Nói.
Rồi lại nhìn sang nhóm võ quan đang quỳ nơi dưới đất.
"Thưa bệ hạ."
"Hệ thống được xây dựng bởi con người."
"Người thì có tình."
"Nhưng không thể vì tình."
"Mà làm chậm đi sự phát triển của đất nước."
"Công theo công."
"Tội theo tội."
"Triều đình sẽ không làm rét lạnh trái tim của những người quanh năm cống hiến."
"Nhưng cũng không vì thế mà làm đất nước này chậm bước chân."
"Người có tuổi, con cái là tiếp nối."
"Công lao của những người đã cống hiến."
"Sẽ được nhớ tới con cháu sau này."
"Vì đất nước này phát triển."
"Vì bách tính trăm dân."
"Mong bệ hạ bỏ từ bi."
"Mà bỏ đi."
"Những điều không hợp mới."
Tứ hoàng tử ngẩng lên.
Thốt lời vàng ngọc nói.
"Mong bệ hạ thuận theo lời tứ hoàng tử." Võ quan đồng thanh hô to sau lời.
Hoàng đế nghe im lặng.
Mắt nhìn người nhắm kia.
Rồi sau đó thở dài.
Nói.
"Công theo công."
"Tội theo tội."
"Không thể làm rét lạnh trái tim người có công."
"Không thể quá từ bi với kẻ có tội."
"Không thể vì tình mà làm chậm đất nước."
"Không thể vì đất nước mà quên cái tình."
"Tứ hoàng nhi còn quá trẻ nên hãy nhớ."
"Lời ta nói không chỉ dành cho một hoàng tử đâu."
Mắt nhìn xuống quan võ đang quỳ.
Lại thở dài rồi chậm rãi nói.
"Nếu võ quan nhóm đã theo ý của tứ hoàng tử."
"Vậy thì vì đất nước này ta sẽ làm."
"Nhưng sẽ không làm rét lạnh trái tim của người có công."
"Tạm hoãn đi chức quan của tả hữu nhị tướng."
"Nhưng bổng lộc thì vẫn có."
"Không thiếu một đồng sẽ kéo dài chín đời."
"Tả hữu nhị tướng nhận mệnh." Hoàng đế nói.
Tả hữu nhị tướng bước ra.
Quỳ nơi hướng về hoàng thượng.
Cả hai đồng thanh hô.
"Tả hữu nhị tướng nhận mệnh."
Đồng thời bỏ xuống mũ quan.
Đồng thời rời đi.
Hoàng đế ngồi trên cao.
Nhìn văn võ bá quan.
Nhìn tứ hoàng tử ở dưới.
Thở dài.
Hoàng hậu phủ.
Có người ngồi trước cửa.
Ngắm bầu trời cao kia.
Mây đen mây đen tới.
Người tới mang sầu kia.
"Có chuyện gì mà hoàng thượng lại đến nơi đây."
Hoàng đế cùng tùy tùng.
Đến phủ ngồi xuống ghế.
Mặt lạnh chẳng một lời.
Tay vẫy người hầu ra.
Phủ hoàng hậu.
Giờ vắng.
Còn vài người.
"Ta chẳng nhẽ không được đến nơi đây?" Hoàng đế phiền lòng hỏi.
Ghế ngồi ngay sát cạnh.
Hoàng hậu mỉm cười.
"Thánh thượng thì đến được."
"Người thường thì được không?"
Hoàng thượng im lặng.
"Ta nghe nói triều chính nay có người thua cuộc." Hoàng hậu nói khi nhìn trời cao kia.
"Chia rẽ bách quan chẳng chia rẽ được."
"Mạnh thêm sức mạnh của ai kia."
Hoàng thượng sắc mặt hơi tối đi.
"Người vốn là thông minh sáng suốt."
"Thế mà chẳng cần xiên vẹo cứ thẳng thắn nói thành lời."
Hoàng hậu như chẳng để ý mà nói thêm.
Lông mày của hoàng thượng cau lại.
"Kẻ trí sẽ nhìn thấy người một lòng một dạ."
"Kẻ trí sẽ nhìn thấy ai mới là kẻ thắng cuộc đây."
"Từ trước đến nay thế đời đâu ai lừa được kẻ trí."
Ngón tay hoàng thượng gõ mặt bàn.
"Hai con khỉ ngồi trên cây một con có lông một con không."
Hoàng thượng nói hoàng hậu lắng nghe.
"Dưới cây là hổ đói mỗi vỗ là cây rung."
"Hổ nói con khỉ không lông bỏ hai tay nó xuống."
"Hỏi rằng khi cây đổ hai con khỉ có ngã?"
"Hỏi rằng khi bỏ tay xuống con hổ có tha?"
Hoàng hậu khẽ cười.
Người hầu im lặng.
Rồi nói.
"Lùi thì hai tay sẽ đến hai chân."
"Tiến."
"Khỉ thắng hổ dễ dàng?"
Hoàng thượng cười lắc đầu.
Rồi bỏ đi.
Người nô tì đứng sau lưng hoàng hậu khi đức vua đi mất.
Mới bước lên nói vài lời.
"Đáng ghét, không lông khỉ và có lông khỉ."
"Nó đang mắng chúng ta là thú còn nó là người."
Hoàng hậu mỉm cười chẳng nói.
"Hắn không sợ sao?"
Hoàng hậu lắc đầu.
Chẳng nhìn người nô tì nhưng khuôn mặt đầy vị tha.
Vị tha cho người nô tì ấy?
Mà nói.
"Dao sắc không ở nơi ta."
"Một kẻ chẳng s·ợ c·hết thì sợ chi những chuyện này."
"Giờ hổ là thế lớn."
"Khi cây đổ ai sẽ đi."
Hoàng hậu chỉ mỉm cười.
Người nô tì không nói.
Mắt nhìn lên trời cao.
"Giống như bầu trời kia."
"Trong cung giờ quá ngột ngạt."
"Tinh thần phải chuẩn bị cho những gì đến và sắp đến."
"Có lẽ."
"Bầu trời cao kia đây là lần cuối cùng."
Hoàng hậu nhìn trời.
Miệng nhấp môi trà mà lẩm bẩm.
Hơi nước bốc lên.
Chén trà mới nóng.
Thưởng trà mà chậm.
Lòng người lại mau?
"Thôi."
Chỉ nhấp môi liền ngừng.
Đặt chén trà xuống bàn.
Hoàng hậu nhìn người nô tì.
Mà điềm nhiên nói.
"Hãy chuẩn bị cho ta cỗ xe ngựa."
"Chuẩn bị cho ta những người phu xe."
"Gọi cho ta những người tì nữ."
"Mai là một ngày đẹp để ra ngoài."