Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 338: Nghị Mưu
Xe ngựa được chất đầy.
Người nàng ngồi trên xe.
Ngày hôm qua hai tướng lui chức.
Ngày hôm nay hoàng hậu ra ngoài.
Những con ngựa tốt được dùng để kéo xe.
Có công nghệ cao sao dùng thú cưỡi?
Tiếng thở của nó còn to hơn cả tiếng xe.
Đấy là một con chứ chưa nói một bầy.
Hôm nay trời trong xanh lắm.
Ngồi trong khoang nhỏ là hoàng hậu với người tì nữ kia.
Khoang nhỏ nhưng được trang trí chi tiết lắm.
"Thưa hoàng hậu chúng ta đi đâu vậy?" Người nô tì phấn khích nhìn trời mà nói.
"Cứ đi chúng ta sẽ biết ta đi." Hoàng hậu điềm nhiên trả lời.
Người chất lên xe.
Xe chậm lăn bánh.
"Bầu trời hôm nay trong xanh quá." Người nô tì phấn khích nhìn trời mà nói.
"Phải bầu trời hôm nay rất trong xanh." Hoàng hậu điềm nhiên đáp lời.
"Nô tì hoàng hậu phủ đi hết cả."
"Hoàng hậu phủ hôm nay không có nô tì." Người nô tì ngồi trên xe ngựa khẽ cười rồi nói.
Hoàng hậu chỉ mỉm cười nhưng im lặng.
Xe đi đường xa.
Qua mây qua gió.
Trên đoạn đường đèo.
Người cất tiếng hỏi.
Hoàng hậu chậm rãi lên tiếng nói.
"Ngươi người này đã theo ta được mấy năm rồi?"
Người nô tì vẫn phấn khích ngóng nơi cửa sổ ngắm trời ngắm mây.
Nghe lời hoàng hậu giật mình trở lại.
Rồi mới chậm nói.
"Dạ thưa hoàng hậu đã được tám năm."
Hoàng hậu nghe vậy gật đầu.
"Ngươi năm nay hai mươi."
"Nhớ năm ấy còn là cô bé nhỏ."
"Tuổi ấy là mười hai."
"Lẽo đẽo đi trong cung."
"Rụt rè sợ nhiều điều."
"Giờ đến tuổi nghịch ngợm."
"Hì hì." Người nô tì khẽ cười thành tiếng.
Hồn nhiên giống như một đứa trẻ thơ.
Bỗng bên ngoài có tiếng phu xe gào lên nói.
"Thưa hoàng hậu có thích khách đến hại ngài."
Người nô tì giật mình.
Hoàng hậu chẳng đổi sắc.
"Phu xe ơi mau chạy." Chữ mới vừa hô xong.
Máu tươi đã chảy vào.
Người nô tì liền hoảng.
Hoàng hậu vẫn bình chân như vại.
"Hoàng hậu người mau chạy." Người nô tì gào lên nói.
Rồi xong lên liều mạng với kẻ thích khách.
Mà bảo vệ hoàng hậu.
Nhưng tấm thân gầy ấy sao đánh lại kẻ cao lớn kia.
Khi cánh tay nhỏ.
Còn chẳng bằng thanh kiếm lớn.
Người nô tì b·ị c·hém cho đến c·hết.
Rồi bị khí nghiền cho đến chẳng còn xương.
Hoàng hậu nhìn xuống nơi máu của người tì nữ ấy.
Mắt chẳng tiếc thương miệng chậm nói vài điều.
"Thời thế thay đổi."
"Nhiều điều đáng nghĩ."
"Nghi ngờ sinh ra."
"Là thực là không."
"Tha thứ cho ta."
"Nô tì ngươi nhá."
Kẻ thích khách nghe vậy cũng rợn cả người.
Dù cho là một kẻ liếm máu trên lưỡi đao.
Dù cho là một kẻ lấy tiền từ sinh mạng của người khác.
Cũng phải sợ hãi trước cái gương mặt kia.
Người bình tĩnh.
Trấn an mình.
Bình thường lại.
Sắc lạnh như lưỡi đao.
Tay nắm thanh kiếm sắc.
Hướng về phía điềm nhiên ngồi hoàng hậu.
Mắt nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn hắn.
Hắn vung thanh kiếm lên.
Cắt.
Lấy đầu mình.
Máu tươi chảy ra.
Thân hắn quỳ trước vị hoàng hậu.
Dù đầu đã rơi xuống.
Nhưng tay vẫn đang dùng khí.
Tự nghiền nát thân mình.
Chẳng có chút máu nào bắn lên váy đẹp của hoàng hậu.
Có lẽ cái mùi tanh của máu có thể bám lên.
Toa xe ngập trong máu đỏ.
Ngoài kia là những tiếng gào thét trong đau thương.
Có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong sương gió.
Thêm cả cái mùi khen khét khi lửa cháy lên.
Chậm rãi bước ra khỏi toa xe.
Người chẳng chạm mặt đất.
Chẳng có giọt máu nào dính lên áo nàng.
Chứ đừng nói là thân tay.
Sống đã bị nghiền nát.
C·hết còn chẳng còn thây.
Những cỗ xe tự động rơi xuống núi.
Rơi được nửa chừng nó liền nổ mảnh luôn.
Ngọn lửa giống như con thú háu ăn đang đói bụng.
Dù chỉ là mảnh vụn nó cũng nuốt chọn chẳng còn hơn.
Khi xuống nơi đất tất cả hòa vào không khí.
Lửa cứ như thể biến mất vào hư không.
Hoàng hậu lặng nhìn lấy tất cả.
Nơi con đường còn chẳng có nổi một giọt máu rơi.
Khi gió mạnh thổi qua mùi máu tanh đi mất.
Hoàng hậu nhìn trời rồi cũng tan biến vào hư không.
Đèo hay đồi cao.
Như chẳng có dấu vết.
Cuộc đi chơi xa.
Chẳng có vết bánh xe nào.
Quán Tâu Chi Địa.
Đây là quán trà.
Cũng là quán ăn.
Thường là nơi quan lại quyền quý lui tới.
Trò chuyện cùng bàn bạc.
Thư sinh ngồi tụ bàn.
Ngắm nhìn trời cao kia.
Người hầu mang trà tới.
Bằng hữu tới sau rồi.
"Huynh đến sớm."
Có tiếng người nói.
Khi thư sinh đang nhìn trời.
Mắt nhìn sang bên kia.
Người niềm nở nhìn hắn.
Thư sinh mỉm cười đứng dậy.
Đón người ngồi xuống kia.
Chốc chốc sau người đến.
Thoáng đã có mấy người.
"Ài mỹ nhân bảng lại đổi mấy người nghe đâu những người kia đ·ã c·hết."
"Kinh dị vậy."
Thư sinh nhóm bắt đầu bàn chuyện.
Nhìn tuổi đời cũng chẳng đến đôi mươi.
"Phải."
"Không thế thì còn gì."
"Người với người có nhất là đố kỵ."
"Chẳng ai thích làm thiên hạ đẹp thứ hai."
"Cứ mấy người đứng đầu không bối là thường c·hết."
Kẻ cầm bảng nữ nhân.
Của kì này kì trước.
"Huynh xem."
"Cái cô họ liễu liễu gì ấy trước hạng hai giờ hạng nhất rồi."
"Trước còn cái cô họ Đào cũng lợi hại."
"Ba người đứng trước ba người biến mất luôn."
"Có thật là đố kỵ xong rồi g·iết không?" Một người thư sinh khác nghi vấn hỏi.
"Vì ta nghĩ mỹ nhân bảng ai cũng muốn."
"Ai chẳng muốn ôm vào lồng ngực mỹ nhân."
"Leo lên bảng là người khác nhìn thấy."
"Sợ rằng người thấy không hảo tâm."
"Phải phải phải."
"Cũng có thể." Người thư sinh khác đáp dù gật gù đồng ý nhưng cũng ý như qua câu chuyện.
"À mà này." Người thư sinh lên tiếng thu hút sự chú ý của cả nhóm.
"Ngươi có nghe tin tức sáng nay."
"Tin gì?" Người hỏi.
"Tin mật." Người đáp.
"Mật có nói được không?" Người hỏi.
"Không nói ta gợi lên làm gì." Người đáp.
"Vậy nói đi." Người giục.
"Đây bây giờ mới nói đây." Người đáp.
Âm thì thầm như nói nhỏ.
Cả đám chụm tai lại mà nghe.
"Ta nghe phụ thân ta kể."
"Là sáng nay đoàn của hoàng hậu đi dã ngoại chơi."
"Cả một phủ đều là đi hết cả."
"Phủ hoàng hậu nô tì không bóng người."
"Vốn tưởng ngày vui."
"Nhưng có k·ẻ g·ian nắm được thông tin mà á·m s·át hoàng hậu."
Người ngạc nhiên.
Cả nhóm trợn cả mắt.
Đám người hầu ở xa nhìn thấy cảnh đấy vội chạy mất.
Chạy mất vì chúng biết nhiều chuyện không nghe nhiều.
"Thế."
"Thế nào?" Một người hỏi.
"C·hết." Người kia đáp.
"Ai, ... ai c·hết?" Người lắp bắp.
"Cả phủ hoàng hậu." Người đáp.
Nhóm đứng hình.
"Những tên sát thủ cũng bồi mạng."
"Táng thân chốn không người."
"Cũng may." Người nói.
"May sao?" Có kẻ không đợi được mà giục hỏi.
"May là hoàng hậu có hộ thân pháp bảo."
"Khi gặp nguy hiểm lập tức có thể dịch chuyển về."
Người nói.
Cả đám nhẹ cả người.
"Thế đời đúng điên đảo." Một người bình phẩm nói.
"Đến cả hoàng hậu còn dám g·iết."
"Quan tranh quyền, dân tranh tiền." Một người nhún vai, nhẹ tựa mây gió mà thưởng trà nói.
"Nhưng các huynh có thấy là âm mưu không?"
"Ta nghe nói tin tức dân gian truyền ra năm xưa hoàng hậu đã g·iết mẹ của tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử."
"Lẽ nào."
"Là báo thù chăng."
"Giờ lực người đã đủ." Người nói.
"Ta không nghĩ là tứ hoàng tử đâu." Người lắc đầu.
"Ta nghi."
"Là hoàng hậu tự cho người á·m s·át mình."
"Khả năng là g·iết hết người hầu vì nghi trong có nội gián."
"Thời buổi này người không đáng tin dù cho có là người gần nhất bên mình."
"Nhưng làm thế chẳng phải hơi ngốc sao?" Một người nghi hoặc hỏi.
"Giữ địch gần ta."
"Đạo lý ấy."
"Nếu nội gián cạnh ta để cung cấp thông tin cho địch."
"Thì chẳng phải cứ giữ nó cạnh ta rồi cung cấp cho địch thông tin mà ta muốn."
"Tùy trường hợp thôi." Một người lắc đầu nói.
"Giờ hổ là thế lớn."
"Hai khỉ đang ôm nhau."
"Thời gian đâu mà nội gián."
"Hơn nữa hổ quá mạnh."
"Quá mạnh."
"Đến mức khinh thường nội gian."
"Khả năng hoàng hậu động thủ là lo sợ trả thù."
"Nhỡ nội gián không lấy thông tin."
"Mà lấy mạng thì bỏ mẹ."