Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 339: Thiên Chuyện

Chương 339: Thiên Chuyện


"Sợ lúc sắp c·hết rồi lấy tì..." Người buột miệng nói.

Kẻ vội lấy tay che.

"Ấy bấp bấp." Bịt miệng người bằng hữu.

"Vui vẻ thì vủi ve."

"Chỗ này có thể nói vài lời nơi khác không được nói."

"Nhưng buột miệng vỡ vẩn một hai câu là mất đầu đấy không đùa."

Người kia giật mình gật đầu.

Người khác mới thả thân ra.

"Cũng có thể là tứ hoàng tử động thủ nhưng khả năng không cao."

Nhóm bình thường lại một người nói.

"Vì thiên hạ này giờ ai cũng biết theo sau lưng tứ hoàng tử là đại tướng quân đệ nhất thiên hạ."

"Một trong hai trụ cột sánh ngang với Hạ gia vị lão tổ kia."

"Giờ Hạ gia lão tổ còn chẳng động vậy chỉ có thể là hai lý do."

"Một là không sợ đối phương dắt sói vào nhà."

"Hai là chẳng đánh được."

"Dù là thế nào tình hình xấu nhất cũng là mảnh đất này đổi họ thôi."

"Còn nếu tứ hoàng tử muốn n·gười c·hết thì người đ·ã c·hết rồi."

"Hoặc cũng có thể là hoàng hậu động thủ." Một người khác nói.

Cả nhóm nghe vào.

"Rồi tứ hoàng tử mượn cơ hội này để tuyên dương ra thiên hạ thù năm xưa."

"Phải cũng có thể." Người khác gật gù nói.

"Nhưng các huynh có nghĩ."

"Nghĩ sao?" Cả nhóm tập trung.

Lời người cất tiếng.

"Nghĩ rằng thực ra chuyện này động thủ là tứ hoàng tử, nhưng không muốn g·iết hẳn, mà muốn để tình trạng như này, rồi mượn nó để tuyên dương ra thù xưa."

"Trước hủy danh tiếng sau diệt người."

Cả đám ngạc nhiên vội vàng co co lại.

Mắt đảo xung quanh như phòng tứ phương.

Những người khác trong nhóm sau khi việc xong cũng gật gù.

Chuyện này có thể, chuyện này có thể thật.

"Trước hủy danh tiếng sau diệt mạng."

"Giờ danh tiếng của đại hoàng tử hoàn toàn giựa vào hoàng hậu kia."

"Nếu danh tiếng hoàng hậu thối một mảnh."

"Vậy thì đại tử đứng thế nào."

"Ta nghe trên triều chính tứ hoàng tử một lần triệu họp đánh ngã luôn hai vị tả hữu nhị tướng chẳng kiêng nể cả."

Chuyện nghe rồi, nhưng người khác vẫn lắng nghe.

Vì chuyện này, ý khác.

"Chẳng dùng thủ đoạn, chẳng cần quanh co, cứ thế là xong chuyện."

"Đương kim thánh thượng thì cứ như rối đờ ra, miệng thì toàn trách trời thương người, người có công không chịu thiệt, rồi hạ thấp tứ hoàng tử xuống, định chia rẽ lòng người."

"Nhưng có làm được đâu."

"Đúng là xấu mặt."

Cả nhóm cười.

"Nhưng ta nghi đương kim thánh thượng giờ có gì đó không đúng."

"Sao không đúng?" Một người vừa hỏi ra một người vừa nghi vấn liền bị những kẻ hiểu chuyện bịt miệng vào.

Tất cả im lặng.

Gật đầu rồi thì mới buông tay ra.

"Nói mãi mà chẳng có ai nhắc." Một người tựa ghế ngắm trời mà nói.

"Giờ đây thiên hạ loạn thành một mảnh."

"Người với người nhiều chuyện còn chưa thể lo xong."

"Dây mơ rễ má quấn loạn hết."

"Muốn bắt phải bắt cả thiên hạ này."

"Giờ có bắt cũng là chỉ nhắc mấy ngày xong rồi thả."

"Chứ có gì đâu mà phải lo."

"Tối lắm cũng là dùng chúng ta để g·iết gà dọa khỉ."

"Nhưng thiên hạ này làm sao ngăn được miệng người kia."

Một người thở dài bình phẩm.

"Mẹ mày mẹ mày mẹ mày."

Tiếng người chửi loạn.

"Đấy lại có mấy bọn đánh nhau đấy."

Thư sinh trên cao.

Mắt chẳng nhìn xuống.

Bình tĩnh thưởng trà.

Chậm rãi mà nói.

"Tí có người ra can thôi."

Người bình phẩm.

Dưới hai kẻ đánh nhau như chọi gà.

Quyền đấm.

Cước đá.

Tay chửi loạn.

"Cú móc hàm đẹp đấy."

Người thư sinh ở trên cao nhìn xuống dưới cảnh đánh nhau mà bình phẩm.

Một kẻ bị đấm đến choáng đầu.

"Cá không?" Người thư sinh trên cao từ tốn nói.

"Cá sao?" Người khác hỏi

"Người như gà chọi, chọn con chọi thắng."

"Thắng được mời trà."

Người gợi ý.

Người cười.

"Cá."

Người nói.

"Ta chọn tên thư sinh kia."

"Nhìn văn sĩ hiền lành nhưng lực đánh cũng khá lắm."

"Thế ta lấy tên còn lại người đô hơi chậm chút nhưng cũng được."

"Mẹ mày."

Tên thư sinh sút thẳng vào mặt của gã đô con.

Lực đánh khá mạnh.

Một cú là gẫy mũi.

Khiến cho tên đô con chửi loạn.

Bắt lấy người.

Húc thẳng bụng.

Tên thư sinh bị sách lên tận trời.

Rồi uỳnh vứt xuống đất khiến cho đất trời cũng phải rung động.

Cú đá thúc thẳng vào bụng.

Hộc ra máu.

"Ôi dừng lại."

"Thôi dừng lại mau."

Người ra can.

"Tên đô con kia cũng sắp thắng rồi."

"Đáng tiếc."

Người trên cao bình phẩm.

"Sao lại tiếc."

Dân làng ùa ra giữ người lại.

Tên đô con bị đám đông vây kín.

Người thư sinh thì chậm rãi bị rìu lên.

"Xem đây này." Người thư sinh cao nhìn tên thư sinh thấp mà cười nói.

Tên đô con bị đám đông vây kín.

Tên thư sinh vừa được dìu lên.

Đã gầm lên rồi lao lên như chim.

Nhảy vào giữa đám đông quấn lấy cổ của tên ấy.

Cắn lấy tai rồi xé luôn nó ra.

Tên đô con gào lên trong đau đớn.

Máu tươi chảy tung tóe ra khắp nơi.

Tên thư sinh miệng đầy máu ngậm tai người cười đắc thắng.

Ghì dưới đất lực nhiều chẳng thể đứng lên.

Tên đô con gào lên trong đau đớn.

Mặc máu chảy vấn cứ thế tiến lên.

Nhưng.

Người giữ lại.

Lúc sau quân chạy đến.

Gậy với dùi cứ thế là phang ngay.

Hai tên kia gào lên trong đau đớn.

Lúc ngất rồi mới bị người dìu đi thôi.

"Thế là hòa nhỉ." Người ngồi trên cao cười rồi nói.

"Hòa là hòa thế nào." Người khác phản bác.

"Tên kia mất luôn cái tai rồi còn gì là hòa nữa."

Người khác lại nói.

"Nhưng cú ném kia đến cả mặt đất còn phải trấn động."

"Bầu trời có khi còn phải rung chuyển."

"Xương thịt của tên thư sinh chắc chắn đã gẫy."

"Tệ là nát."

"Một sút kia lục phủ ngũ tạng chấn động."

"Còn không biết là có nát cái nào."

"Nhưng tên thư sinh vẫn hồi phục được." Một người phản bác nói.

"Đô con kia mất tai rồi thì làm gì được đâu."

"Đấy là trong trường hợp thư sinh kia chưa thịt nát, ngũ tạng hỏng thôi." Một người nói.

"Thịt nát ngũ tạng hỏng cũng hồi phục được." Người nói.

Người phản bác ngay.

"Hửm, nói ngang như cua ấy."

"Dùng đan dùng thuốc hay nhờ ai giúp là hồi được, điều này chẳng sai."

"Nhưng như thế thịt nát xương tan, ngũ tạng hỏng còn hồi phục được."

"Thì sao tên đô con mất mỗi tai gãy cái mũi không?"

"Thôi thôi thôi." Một người biết tình thế nên can.

"Thế hòa."

"Hòa."

"Dĩ hòa vi quý."

"Nha."

"Dĩ hòa vi quý."

Thoáng lại bình thường.

Đám đông tản đi.

Người tĩnh thưởng trà.

"Đời này loạn."

"Đánh nhau trên phố quan mới ngăn."

"Đấy là dân ở đây còn ngăn."

"Dân nơi khác có khi nó mặc."

"Mà mặc chắc chắn là c·hết người."

Người đồng tình.

Người nói.

"Khi trước ta có đi một chuyến tỉnh."

Nhóm chú ý.

"Là dạo chơi trong rừng thôi chứ có cái gì đâu."

"Ngắm cây, ngắm cỏ, ngắm trời ngắm đất."

"Hiếm lắm mới có những cặp đôi yêu nhau."

Người cười, lại nghiêm mặt nói.

"Mẹ nó, nhưng lần này ta nhìn thấy một đứa bị người chém c·hết ngay trước măt."

"Tên kia nhìn ta còn dửng dưng, như thể còn chẳng quan tâm ta ở đấy."

"Người bị g·iết sau còn bị cắt thành khúc."

"Một lúc sau còn có người đến mua."

"Mua thịt á?" Một người hỏi.

"Ừ." Người đáp.

"Xong tên kia còn hỏi ta có mua thịt không chứ."

"Ta biết khó nên lui luôn."

"Từ đấy là cút không đến đấy nữa."

"Sao huynh không bảo làm vài cân." Người đùa.

"Vài cân cho biết nhân vị thế nào chứ." Người khác đùa tiếp.

"Sợ bảo vài cân nó lại thêm mình vào thì c·hết."

"Béo bở gì đâu mới sống được có mấy mươi năm."

"Nếu không chúng ta hôm nay thưởng nhân vị cũng được."

"Dù sao thì ăn trong tủy mới biết được nó ngon."

Người gợi ý.

"Lời này ý gì?" Người khác hỏi.

"Lời này ý là đến cho buổi sáng không nên đi." Người khác cười d·â·m nói.

"Ha ha ha ha ha ha."

Nhưng kẻ khác cười.

"Ta nghe nói."

Chương 339: Thiên Chuyện