Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 344: Lục Môn.

Chương 344: Lục Môn.


"Tứ hoàng tử."

"C·hết rồi?"

Lăng không trên trời cao.

Người lính trẻ.

Mất hồn.

Tay run lên bần bật.

Mặt không thể hay tin.

"Không."

"Không thể nào."

Bóng đen vừa xuất hiện.

Lặng nhìn người lính trẻ.

Hai phút trước đổ lại.

"Tiếc một thanh đao tốt."

Hai tay chậm chắp lại.

"Vô Sinh."

Đao không còn đâm nữa.

Khói không còn bốc lên.

Người và đao biến mất.

Quái và đao tan ngay.

Tất cả.

Đều hòa thành không gian.

Nơi này.

Như chưa từng tồn tại.

Chẳng có quái vật nào.

Chỉ có vết tích của chiến trường thôi.

Khi quái vật biến mất.

Cũng là lúc.

Một bóng đen xé rách không gian.

Xuất hiện ngay cạnh người.

Hiện tại.

"Không thể nào."

"Không thể nào."

Người lính trẻ vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe.

Bóng đen chậm nói tiếp.

"Đại hoàng tử đi gặp tứ hoàng tử."

"Tứ hoàng tử c·hết."

"Người hầu đâu?" Người lính trẻ gào lên nói.

"Lính canh đâu?"

"Tướng quân."

"Cùng các cao thủ đâu?"

"Chẳng có ai ở đấy cả."

"Chẳng có người hầu."

"Chẳng có tướng quân."

"Chẳng người lính gác."

"Chẳng có ai cả."

"Chỉ có tứ hoàng tử."

"Và đại hoàng tử."

"Chỉ có tứ hoàng tử."

"C·hết."

"Vô lý." Người lính gào lên nói.

"Nhưng đó là sự thật." Bóng đen điềm nhiên đáp.

"Không thể không có ai ở đấy được."

"Cả phủ chỉ có hai người."

"Đúng dịp."

"Chỉ có một mình tứ hoàng tử c·hết."

"Tướng quân ý tứ như nào?" Người lính trẻ hỏi.

"Quân đội không thờ hai chủ." Bóng đen chậm đáp.

Rồi biến mất.

Khi xé rách hư không.

"Hạ gia cần một câu trả lời." Đại tướng quân lúc này đang điềm nhiên thưởng trà.

Phía trước là một nam nhân trung niên.

Không phải nam nhân trung niên cất tiếng.

Mà là tướng quân.

Đang nói chuyện.

"Không phải chúng ta."

"Là người gây nên tứ hoàng tử c·ái c·hết."

Trung niên nam nhân cất tiếng.

Ngập ngừng.

Nói.

"Không phải đại hoàng nhi."

"Người gây nên tứ hoàng tử c·ái c·hết."

"Chúng ta cũng chẳng làm."

"Tứ hoàng tử c·ái c·hết." Đại tướng quân nghe vậy bình tĩnh thưởng trà rồi cất tiếng nói.

"Nhưng Hạ gia cần một câu trả lời."

Ánh mắt sắc bén.

Nhìn người trung niên.

"Ý ngươi thế nào?" Người trung niên thấy vậy hỏi.

"Quân đội không thờ hai chủ." Đại tướng quân cất tiếng.

Trung niên người thấy vậy.

Cũng gật đầu.

Rồi tan biến.

Trong hư không.

"Bầu trời hôm nay đẹp thật."

Đại tướng quân bình tĩnh thưởng trà mà nói.

Hai mươi năm sau.

Tức bây giờ.

Hiện tại.

Trung niên nam nhân.

Đi theo sau lưng một vị thư sinh văn sĩ.

Lặng bước trên đường dài.

Thấy người.

Đang lặng ngắm.

Bầu trời cao xanh kia.

"Đại tướng quân."

Người trung niên cất tiếng nói.

Đại tướng quân người ấy nghe vậy.

Giật mình như thể chẳng nhận ra.

Điềm tĩnh như người lính đã quen với máu tanh của xa trường.

Cao thâm như vị chỉ huy thấu hết trong màn trướng.

Nhìn người trung niên.

Mà chậm rãi nói.

"Thái tử điện hạ."

"Duyên nào."

"Đưa người đến tìm ta."

Người trung niên nói vậy.

Thái tử nghe vậy.

Khẽ cười.

Rồi cất tiếng.

"Quân đội chẳng nhẽ không xuất động vì nhân dân?"

Đại tướng quân nghe vậy.

Mỉm cười.

Như đã có câu trả lời.

Chậm rãi cất tiếng.

"Quân đội chỉ động khi hoàng đế muốn bảo vệ nhân dân."

Nói rồi.

Chậm rãi.

Rời đi.

Nhất phương.

Một phương nào đó.

Trên Đại Phàm Lang Triều.

Cảnh nội.

"Nào nào nào."

"Chọn đi."

"Ăn bát cháo nào."

"Ăn bát cháo nào đây."

Một người thanh niên thân ngồi cao.

Nở một nụ cười thân thiện đối với nữ nhân quỳ ở dưới.

Trước mặt nàng là hai cái bát rỗng.

Thân thể nàng với tóc tai bù xù.

Nước mắt nàng.

Đủ để hai bát rỗng đầy ắp.

Vì.

Sau lưng người thanh niên.

Là hai đứa trẻ bị treo trên nồi.

Một cậu bé nam.

Một cô bé nữ.

"Mẹ."

"Cứu con."

Đứa bé gào thét đối với người phụ nữ tóc tai bù xù.

Đứa bé trai.

Đã bị chọc mù hai mắt.

"Bây giờ của cô gái đây."

"Mẹ yêu ai hơn nào."

Người thanh niên đấy thân ngồi trên cao.

Giọng nói như hát.

Vui vẻ cất lời.

Người phụ nữ quỳ nơi dưới đất.

Đôi mắt nàng đã khóc đến đỏ hoen.

"Đừng làm loạn nếu không con gái sẽ mù đôi mắt." Người thanh niên thấy nàng khóc thì cười.

Lấy ra.

Cái đồng hồ cát nhỏ.

Đặt ngược chiều.

Để cát ấy rơi đi.

"Nào chúng ta sẽ chơi một trò chơi."

"Ai ai sẽ sống."

"Mẹ yêu ai nào."

"Đừng nghĩ không chọn nhá."

"Vì cát trôi qua hết tất cả sẽ vào nồi."

"Hai đứa trẻ."

"Bát cháo ngon lắm."

"Nào chọn đi người mẹ này."

"Đồ quái vật."

"Tên nghiệt s·ú·c."

Ở đằng xa có người nam nhân.

Hai tay bị dây trói.

Lơ lửng trên cột cao.

Người có lắm v·ết t·hương.

Trời nắng còn trát muối.

"Nào."

"Ta đã cho ngươi nói chưa?"

Người thanh niên liếc người nam nhân đằng xa.

Mắt ra lệnh.

Dây thừng gai.

Quất.

Vào người nam nhân ấy.

Hắn gào lên trong đau đớn.

Nắng trời lại thêm muối.

Thân càng đau đớn hơn.

"Nào nghĩ nhanh lên."

"Không thời gian trôi qua mau hết."

Roi quất cho đến khi người nam nhân ấy quá đau đớn mà chẳng thể nói chuyện.

Chẳng thể lên tiếng.

Chẳng thể gào thét.

Dù có vạn lời muốn nói.

Chỉ có thể im lặng.

"Hay người mẹ cần nghe lời từ những đứa trẻ."

Người thanh niên ấy như nảy ra ý tưởng rồi lên tiếng.

Chạy ra gần cái nồi.

Chạy ra gần hai đứa trẻ.

Mà cười nói.

"Bây giờ ngươi nói đi."

"Muốn nói gì với mẹ với em hay anh bây giờ."

Nói với đứa bé gái.

Đứa bé trai c·ướp lời.

"Mẫu thân hãy hi sinh con."

"Con mù rồi."

"Vô dụng."

"G·i·ế·t con đi."

"Hi sinh con."

"Thì mẹ với em mới được sống."

"Hi sinh con đi."

Đứa bé trai lấy hai mắt bị mù, ngữ khí kiên định mà gào lên nói.

Bà mẹ nhìn con khóc nức nở.

Nức nở nhưng chẳng thể làm gì.

Đứa bé gái nghe vậy gào lên cất lời.

"Đúng vậy."

"Huynh trưởng mù rồi."

"Vô dụng."

"Con hoàn hảo."

"G·i·ế·t huynh trưởng đi."

"Thí huynh trưởng đi."

"Huynh ấy cũng nguyện hi sinh."

"G·i·ế·t huynh ấy đi."

"Để con được sống."

"Mẫu thân."

"Ồ." Người thanh niên kia hưởng ứng.

Mẫu thân khóc nức nở.

"Mẫu thân đã nghe thấy gì chưa."

"Đừng trách con bé nhá."

"Nó muốn được sống."

"Mẫu thân đừng trách con mình."

Người thanh niên ra vẻ thương tiếc nói.

Xong rồi lại man dợ cười.

"Mẫu thân."

"Nhanh lên."

Đồng hồ cát đã trôi qua sắp hết.

Đứa bé trai im lặng chẳng nói gì, đứa bé gái nhìn đồng hồ hoảng loạn nói.

Gào lên âm thanh.

Gào lên sự sống còn.

"Mẫu thân."

"Hi sinh con đi."

"Con vẫn luôn là con của mẹ." Đứa bé trai nhịn lấy cơn đau.

Cố gắng.

Nở một nụ cười.

Nước mắt người mẹ.

Rơi không ngừng được.

"Nó."

"Hi sinh nó đi."

Bà mẹ khóc.

Khóc chỉ con trai mình.

Nước mắt rơi.

Đôi tay chẳng lặng.

Cô bé gái được thả.

Cậu bé trai vào nồi.

Chảo nước sôi luộc chín thân thể nhỏ.

Đôi mắt mù như nhìn người mẹ kia.

"Con vẫn luôn là con trai của mẹ."

Câu nói cuối.

Khi nước luộc chín người.

"Không."

Bà mẹ gào lên như điên.

Nước mắt như mưa.

Chân muốn di chuyển.

Nhưng đôi chân đã què.

Cô bé gái.

Cắn răng mím môi chẳng dám nhìn.

Người anh trai.

Bị luộc sống da thịt.

Người thanh niên thấy vậy.

Trên môi vẫn nụ cười.

"Này."

"Chúng ta đang làm cháo mà."

"Không thể không có muối được."

Vỗ vỗ vai cô bé gái nhỏ.

Khi cô bé còn ngu ngơ.

"Muối giờ kiếm ở đâu?" Người thanh niên hỏi.

"Muối trên thân thể cha."

"Hay là trong đôi mắt mẹ."

"Có hai chọn một đi."

"Có sống ăn cháo này."

Nói rồi đưa cho đứa trẻ con dao dài.

"Nhanh lên."

Khi đứa trẻ còn đang sững sờ với con dao trong tay.

Người thanh niên vỗ vỗ.

"Cháo thì không thể không gạo."

"Ta đi lấy gạo vào."

"Xong chúng ta cho muối."

"Nhanh lên thiếu nữ trẻ."

"Mắt mẹ hay thịt cha?'

"Đánh ta."

"Cắt ta."

"Cắt thịt ta."

Người nam nhân đằng xa thân bị treo trên cột cao.

Gào lên với thiếu nữ nói.

Chương 344: Lục Môn.