Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 345: Thật Giả
"Ngươi g·iết."
"Tứ hoàng tử rồi."
Đại hoàng tử thân mang gông.
Chân mang xiềng.
Quỳ ở trước bàn trà.
Phía trước.
Là hoàng hậu.
"Ta không làm được điều ấy." Đại hoàng tử oan khuất nói.
Hoàng hậu nghe vậy vẫn điềm nhiên.
Đáp.
"Ta biết."
Thưởng trà.
Rồi hỏi lại.
"Ngươi g·iết."
"Tứ hoàng tử rồi."
Đại hoàng tử hiểu.
Nói.
"Ta không làm."
Hai mươi năm sau.
Ở hiện tại.
Thái tử đi trước là lính canh.
Sau là lính gác.
Tụ lại.
Như đang hộ tống người đi đâu đấy.
Bước vào điện lớn.
Bách quan chờ người.
Đứng trước hoàng đế.
Điềm tĩnh nhìn lên.
"Quỳ xuống." Hoàng đế điềm nhiên nói.
Thái tử vẫn điềm nhiên.
Ung dung nghe thấy lời.
Chân chậm rãi quỳ xuống.
"Ngươi có biết tội của mình chưa?" Hoàng đế nhìn thái tử.
Nói với giọng điềm nhiên.
"Thưa chưa." Thái tử điềm nhiên đáp.
Uỳnh.
Vỗ mạnh tay xuống ghế.
Hoàng đế nói.
"Binh đến tướng đỡ."
"Nước tới đất chặn."
"Giờ giặc đánh đến nhà."
"Mà thái tử không ra quân."
"Đấy không phải tội thì là gì."
Thái tử nghe vậy vẫn điềm nhiên.
Chậm rãi đáp.
"Binh đến tướng đỡ."
"Nước tới đất chặn."
"Nhưng lệnh được cho quân bộ."
"Phải là hoàng đế cao."
"Những binh lính trung thành."
"Chi trung với hoàng vị."
Uỳnh.
"Ngươi đang nói sai tại trẫm." Hoàng đế nóng mặt nói.
Thái tử im lặng.
Chỉ chậm rãi nhìn lên.
Mắt đối mắt.
Hoàng đế hóa rụt rè.
"Thưa bệ hạ." Một người đứng trong hàng ngũ quan ra nói.
Hoàng đế chú ý.
"Giống như hoa cỏ cây."
"Người cũng có tuổi già."
"Giặc đến nhà mà không mang quân ra đánh."
"Thân chưa già nhưng chí đã già."
"Thần nói ra lời thần không s·ợ c·hết."
"Nay nếu mọi chuyện đã thuận thế."
"Vậy xin bệ hạ hãy lui thân."
"Để cho người hợp làm hoàng đế."
"Cho quốc thái dân an."
"Cho thiên hạ thái bình."
Bách quan nghe xong cũng hưởng ứng.
"Cho quốc thái dân an."
"Cho thiên hạ thái bình."
Hoàng đế lại im lặng.
Hoàng hậu hành cung.
Thần thánh cung điện.
Được người đơi xưng tụng là vậy.
Cho hoàng hậu sải bước chân.
Ngắm bầu trời.
Nơi này được xây lên.
Khi quốc thái dân an.
Thiên hạ thái bình.
Quốc khố sung túc.
Vạn dân hưởng ứng.
Thái tử đang đi đầu.
Sau là một văn sĩ.
Đến nơi hoàng hậu đang nghỉ chân.
Sau là nô tì.
Tay vứt vài miếng ăn.
Cho đàn cá ở dưới tranh nhau c·ướp.
Ngồi xuống ghế thấp.
Nhưng gần mẫu hậu.
Nắm vài nắm đồ.
Vứt cho cá ăn.
Đàn cá.
Chạy sang bên thái tử một phần.
Vứt hết cho cá ăn.
Hoàng hậu điềm nhiên cất tiếng.
"Trăm công nghìn việc thái tử sao lại có thời gian đến đây."
Cũng vứt hết đồ ăn xuống cho đàn cá.
Phủi đi đôi tay trần.
Điềm nhiên thái tử đáp.
"Trăm công nghìn việc thái tử cũng có thời gian đến thăm người."
Hoàng hậu chẳng nói.
Thái tử chẳng nói.
Đàn cá tranh nhau ăn.
"Người tu hành chúng ta." Hoàng hậu nói.
"Có thể điều khiển dung mạo mặc cho tuổi tác."
"Một đứa trẻ hai mươi năm trước."
"Giờ."
"Đã trung niên rồi."
Nói rồi bỏ đi.
Nô tì đi theo.
Chỉ để lại thái tử.
Cùng văn sĩ.
Người lặng ngồi.
Kẻ lặng đứng.
Ngắm đàn cá ăn.
Bầu trời.
Đẹp quá.
Bỗng.
Văn sĩ đặt hai đôi tay nhỏ nhắn của mình lên đôi vai của thái tử.
Giọng nói điềm nhiên.
Ôn tồn từ phía sau.
"Ngài biết."
"Ngài cần phải làm gì."
"Ngài biết."
"Ngài phải làm ra sao."
"Ngài biết mục đích mình."
"Ngài chẳng sợ hậu quả."
"Nhưng có một thứ ngăn lại."
"Và chỉ bốn chữ thôi."
"Một người."
"Dừng chẳng tiến."
"Luân thường đạo lý." Thái tử đáp.
Rồi cười.
Văn sĩ rời đi mất.
Ở nơi trong mật thất.
Có đám người tụ họp.
Thân mang những lụa là.
Toàn là thân quyền quý.
Một người lên tiếng nói.
Nói về những thế đời.
"Nay lục môn đã công chiếm được một châu."
"Binh không động."
"Dân ai oán."
''Hoàng đế thì chần chừ chẳng ra lệnh."
"Thái tử thì chần chừ chẳng làm vua."
"Làm vua phải thí cha." Người bên cạnh cất tiếng nói.
Người kia nghe vậy đáp lại ngay.
"Ngai vàng người là giả."
"Thí cha không cha thật."
"Thí rồi cha không ngôi."
Người bên cạnh im lặng.
"Cho dù thí giả rồi thật muốn lên." Một người nói.
"Thật muốn lên cũng chẳng ai ủng hộ." Người kia đáp.
"Bách quan một lòng theo thái tử."
"Cũ hoàng triều thần mấy ai nghe."
"Dẹp luân thường đạo lý đi." Một người hô nói.
"Thái tử làm việc quyết đoán."
"Nay lại vì một cái luân thường đạo lý mà nấn ná mãi không xong."
"Đám quân bộ kia còn thù nên chỉ nói nghe vua."
"Đại tướng quân không có hai lời nên chắc chắn người ngồi lên ngôi vua là người hạ được lệnh."
"Nhưng giả hoàng chẳng muốn nhường ngồi vua."
"Vì thật hoàng ý cũng là như thế."
"Vậy nếu thái tử lên ngôi vua."
"Giả hoàng c·hết."
"Mặc thật hoàng."
"Mặc thật hoàng." Mọi người đồng thanh hô.
"Vậy g·iết thế nào?" Có người hỏi.
"Ám sát?" Người gợi ý.
"Quá lộ liễu."
Một người nói.
"Hạ độc?" Người khác hỏi.
"Vua luôn có người thử độc."
"Hơn nữa."
"Giả hoàng để tôi luyện."
"Thân đã kháng bách độc."
"Những độc chúng ta mang."
"Giả hoàng kháng được hết."
"Điều này không sáng suốt."
"Trí giả không nên làm."
"Trực tiếp ép c·hết?" Một người gợi ý nói.
Cả đám ngừng như điều suy nghĩ.
"Đấy cũng không phải một ý kiến tồi." Một người cất tiếng.
"Luận tội ép c·hết." Người nói.
"Thế lại không sáng suốt." Người đáp.
"Nay ta có thể làm vậy."
"Dù cho đó giả hoàng."
"Nhưng tương lai đi thì sao."
"Thái tử ắt nghi ngờ."
"Vì thái tử cho dù ta c·hết trong tay ngài ấy thì có sao." Người kia cất tiếng.
Người khác lại nói.
"Chúng ta chẳng s·ợ c·hết."
"Chẳng s·ợ c·hết vì thái tử."
"Nhưng điều này không sáng suốt."
"Ắt."
"Sẽ làm vua không yên lòng với triều thần."
Cả đám lại im lặng.
Một người nói.
"Cuối cùng vẫn quay lại."
"Để thái tử."
"Tự bước lên ngai vàng."
Cả đám thở dài.
"Ta nghi ngờ." Người ngồi cao nhất nói.
"Giả hoàng."
"Chuẩn bị c·hết."
Mọi người chú ý.
"C·hết thế nào?" Người hỏi.
"Thật hoàng muốn lên ngôi." Người đáp.
"Bao nhiêu cái động."
"Lục môn giáp quốc."
"Không có thật hoàng ở sau lưng."
"Lục môn nào giáp quốc."
Người đều hiểu.
Hiểu từ lâu.
Nhưng thở dài.
Không muốn nói.
Hoàng đế.
Tẩm cung.
Có một người trung niên.
Đang b·óp c·ổ vương hoàng.
Tay nhấc người lên không.
Bóp chặt như nghiền nát.
Người kia giãy đành đạch.
Miệng hô vang cầu cứu.
Cho đến hơi thở cuối.
Không còn.
Thở nữa rồi.
"Điện hạ."
"Lão thái giám."
Người trung niên quay lại nói.
"Bao nhiêu năm không gặp ông đã đổi phe rồi."
"Bao nhiêu năm không gặp thần công người vẫn chưa thành." Lão thái giám điềm tĩnh đáp lời.
Nhận lấy bộ áo mới từ tay lão thái giám.
Chậm rãi tự mặc vào.
"Thần công chưa thành nhưng ta vẫn muốn yên việc nước."
"Yên việc nước người nên thoái vị."
"Cố chấp để làm gì." Lão thái giám đáp lời.
Trung niên nghe khẽ cười.
"Hai mươi năm trước ông nào dám nói với ta như vậy."
"Cũ hoàng nào triều thần nghe." Lão thái giám đáp.
"Ha ha." Người trung niên cười lớn.
"Tên ta vẫn còn ở trên ngai vàng đấy." Người trung niên ấy đáp.
"Tên ở trên ngai vàng nhưng lòng là thái thượng hoàng." Lão thái giám đối lại.
"Ngươi thật muốn làm rộn sao?" Người trung niên uy nghiêm nói.
"Lấy uy đừng lấy ở chỗ này." Lão thái giám chậm đáp lời.
Cự chưởng đánh đến lão thái giám.
Cự chưởng từ phía lão thái giám đối lại.
Không có chấn động.
Không có nứt vỡ.
Hai chưởng được khống chế hoàn hảo.
Đánh với nhau.
"Không kém cạnh." Người trung niên mặc xong áo rồi nói.
"Lão già này vẫn luôn cố gắng." Lão thái giám đáp lời.
"Triệu tập triều thần."
"Dẫn ta tới ngai vàng."
"Đồng thời dọn cái xác này đi."
Người trung niên nói.
Đồng thời đá đá vào cái xác giống y hệt mình đang nằm dưới đất.
Lão thái giám nghe mỉm cười.
Hành lễ rồi bỏ đi.
Người trung niên đội xong mũ ngọc.
Thấy thế thì cười nói.
"Cũ hoàng triều thần nói ai nghe."