Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 346: Không Biết?
"Giống như hoa nở vào mùa."
"Giống như chim hót khi trời sáng."
"Gửi bạn của ta."
"Gia đình giống như tấm gương phản chiếu chính mình."
"Buồn cười."
"Ta giống như tấm gương."
"Phản chiếu huynh."
"Thân gửi."
"Hạ Cơ Thời."
Lặng ngồi trước nơi cửa.
Có bầu trời đằng kia.
Tay đọc xong thư ấy.
Lửa.
Thiêu mất thư rồi.
"Thơi huynh."
Minh Triết hắn.
Nhìn vào gương lẩm bẩm vài lời.
"Triệu tập quan quân đi."
"Chúng ta."
"Thượng triều." Hoàng đế bước ra ngoài.
Với đôi mắt mở lớn.
Cái uy nghiêm toát ra.
Bậc quân vương.
Phải có.
Thái giám xung quanh sợ hãi run lên bần bật.
Thị nữ đôi mắt còn chẳng dám nhìn thẳng.
Thái tử trong cung.
Đang ngồi đọc sách.
Thái tử bỗng bỏ xuống.
Vì thái giám mới đến.
Tấu lên vài câu điều.
"Thưa điện hạ."
"Thánh vương."
"Triệu tập quan thần."
Văn sĩ lặng chẳng nói.
Thái tử chậm đứng lên.
Mắt chẳng nhìn ra sau.
Văn sĩ đi theo người.
Những đại quan.
Đang tụ tập ở sẵn.
"Cuộc họp ra liên tục."
"Đây là có chuyện gì."
Một người bụng phệ thấp thỏm nhìn người bên cạnh mà nói.
Cạnh có lão già với râu dê.
Nghe vậy liền đáp lời.
"Một núi không thể có hai hổ."
Người béo ấy giật mình.
"Vào triều."
Thái tử đến dẫn đầu.
Cất vang.
Dâng tiếng nói.
Tại triều.
Thánh vương ngồi trên ngai.
Thái tử ngồi ở dưới.
Bách quan cất tiếng nói.
"Mừng thái tử mừng hoàng."
Thái tử chậm rời chỗ.
Đứng giữa điện cúi xuống.
"Hài nhi gặp phụ hoàng."
Rồi trở về chốn cũ.
Mắt chẳng nhìn nhan vua.
Thánh vương ngồi ghế cao.
Mắt trên cao nhìn xuống.
Khi bách quan đúng chỗ.
Hướng võ tướng mở lời.
"Nay triều đình rối loạn."
"Một phương giặc lục môn."
"Không biết ai xung phong."
"Ra trận để g·i·ế·t giặc."
Bách quan im lặng.
Thái tử cũng làm thinh.
"Nếu vậy ta bổ nhiệm."
Thánh vương điểm cái tên.
Một giây nói vài người.
"Lĩnh năm mươi nghìn quân."
"Lĩnh một trăm nghìn quân."
"Lính tám mươi nghìn quân."
"Lĩnh mười tám nghìn quân."
"Tự do phối hợp."
"Tự do đánh giặc."
"..."
"Mau khâm thử."
Tiếng nói vang khắp điện.
Bảo đảm ai cũng nghe.
Người tuy vẫn còn ở.
Nhưng làm thinh không thấy.
"Các vị ái tướng đã đi đâu."
"Vua nói thần không nghe há chẳng phải tội bất nghĩa."
Khí thế.
Vang khắp trời.
Bốn vị tướng quân.
Chậm rãi bước ra.
Thong dong đứng giữa điện.
Điềm nhiên
Không si mạn điểm nào.
"Tướng quân đã có lệnh."
"Đợi tân hoàng lên ngôi."
"Xuất chiến lệnh tân hoàng."
"Nếu bệ hạ làm khó."
"Mong bệ hạ vì nước."
"Hãy nhượng chức thoái vị."
"Cho người hợp xứng đáng."
"Tân hoàng?" Thánh vương ngồi trên cao nói.
Khẽ cười.
"Ta là hoàng." Nói lớn.
"Ăn lộc vua ban mà không nghe lệnh vua là bất trung."
"Hưởng thuế dân nuôi mà khi giặc đến không vì dân mà chiến đấu là bất nghĩa."
"Bất trung bất nghĩa hạng người thờ ơ trước sự đau khổ của dân chúng."
"Có còn xứng đáng hưởng lộc của vua."
"Hưởng thuế của dân."
Một vị quan với bộ râu dài nhìn người bên cạnh mắt như ra hiệu mà chẳng nói.
Sau.
Hai người bước ra giữa điện.
Sánh ngang với bốn vị tướng quân.
Hành lễ.
Xong cất lời.
"Dù không nói."
"Nhưng bách quan vẫn biết thánh vương nay đã lui về sau màn ở ẩn mà tu luyện để sánh ngang với những bậc tiền nhân tiên tổ."
"Dù không nói."
"Nhưng bách quan vẫn hiểu vì sao thánh vương lại chọn giả thân mà không lập tức cho hoàng tử lên ngôi."
"Dù không nói."
"Nhưng đúng sai thật giả bách quan đều hiểu đều biết."
Tay chỉ thẳng mặt thánh vương cao vị.
Miệng già quát lớn.
"Ngươi một kẻ giả mạo."
"Được thánh vương chọn để làm giả thân."
"Người có tu vi y hệt."
"Dung mạo mọi thứ y hệt."
"Để giả vua."
"Khi thánh vương ẩn sau màn mà tu luyện."
"Bách quan đều hiểu ngươi là đại diện của vua."
"Những lời nói truyền thường là ý chỉ của vua."
"Nhưng thời gian dài biến khác."
"Ngươi kẻ gian trá."
"Hẳn là."
"Thánh vương sau một thời gian khi thấy thái tử bình quốc nên đã yên tâm toàn ý mà tu luyện."
"Không còn ra chỉ thị nữa."
"Nhưng ngươi đắm say trong quyền lực mà dối trá."
"Yêu ngôn hoặc chúng lừa bách quan lừa thiên hạ."
"Giả lời vua mà muôn lần lấy quyền lực để gạt quốc."
"Nay đại tướng quân đôi mắt sáng như đuốc."
"Biết rõ thật giả dối trá là đâu."
"Biết thánh vương giờ đã một lòng tu luyện."
"Biết thái tử một bậc minh quân."
"Nên mới ra lời đấy để hợp tình hợp lý cho thái tử trị quốc này."
"Nhưng ngươi." Lấy hơi.
Vị quan với bộ râu dài ấy lại mắng tiếp.
"Lấy giả làm thật."
"Nhiều lần chẳng xuống."
"Yêu ngôn hoặc chúng."
"Tham đắm quyền lực."
"Mà họa lấy thiên hạ."
"Lục môn sẽ chẳng dám chọc đến triều ta khi sức mạnh còn ở đấy."
"Nhưng ngươi vì quyền lực mà bán nước."
"Đã dẫn họa lục môn."
"Giờ bách tính chịu khổ."
"Con mất cha."
"Cha mất con."
"Vợ mất chồng."
"Chồng mất vợ."
Vị quan ấy lại chảy ra nước mắt.
Đồng bạn bên cạnh tiếc thương mà lau đi.
Người bên cạnh liền hô vang cất tiếng.
Lời nói dữ dội.
Tay chỉ thẳng mặt.
"Là ngươi gây họa để làm khổ dân khổ quốc."
"Là ngươi gây họa để làm xấu danh thái tử."
"Giờ đây lại còn muốn làm người tốt."
"Muốn dựng tiếng tốt cho mình khi hô quân đi đánh trận."
"Muốn lấy quyền lực trong tay."
"Khi người khác đã biết tỏng ý đồ."
"Thì chụp mũ người bất nhân bất nghĩa."
"Danh không chính."
"Ngôn chẳng thuận."
"Kẻ bất nhân bất nghĩa."
"Là kẻ ngồi trên cao."
"Chúng ta nể mặt vua nên nhiều điều không quá chúng ta không nói."
"Ngươi một kẻ giả dạng làm đại diện cho vua lại hành động muốn làm một vị vua."
"Kẻ dối trá như ngươi nên biến xuống."
"Để xứng đáng người lên ngôi."
"Để xứng đáng người lên ngôi." Vị quan với bộ râu dài bên cạnh nghe vậy cũng lên tiếng.
Bách quan vẫn im lặng.
Thánh vương.
Thái tử.
Vẫn im lặng.
Thánh vương nghe nói xong.
Mắt nhìn xuống người lính.
Miệng chậm hô cất tiếng:
"Lôi hai kẻ này đi chém đầu."
Lính.
Im lặng.
Người cười.
Thánh vương khẽ cười.
Lẩm bẩm.
"Cũ hoàng triều thần mấy ai nghe."
Xong bãi triều.
Bách quan cùng thái tử hành lễ.
Rồi bỏ đi.
Phủ hoàng hậu.
Thánh vương đang ngồi thưởng trà.
Hoàng hậu đang ngồi thưởng hoa.
"Làm sao?" Hoàng hậu điềm nhiên cất tiếng.
Giống như tiếng chiêm hót trong veo.
"Có chuyện gì mà tìm đến ta vậy."
Thánh vương thưởng ly trà.
Điềm nhiên chậm rãi nói.
"Đừng nói như thể ta là đứa bé nhỏ."
"Mỗi khi bị uất ức là tìm đến người mẹ già."
"Ta không biết thời gian có thể thay đổi nhiều thế đấy." Hoàng hậu nghe vậy cười trêu nói.
Thánh vương nghe vậy thì khẽ cười.
"Đám triều thần ấy giờ cũng tinh quái." Thánh vương khẽ cười cất tiếng nói.
"Biết là thật."
"Nhưng vẫn coi là giả để mắng."
"Biết là giả."
"Nhưng vẫn coi là thật để xưng."
"Thật với giả chỉ trong một tích tắc."
"Vì thái tử dù thật cũng là giả thôi."
Thánh vương nói.
Lại khẽ cười.
Hoàng hậu cũng cười.
Tưới hoa xong.
Lau đi đôi tay.
Mới chậm rãi bước ra.
Rót trà cho thánh vương người ấy.
"Thế làm sao?" Hoàng hậu hỏi.
"Làm sao?" Thánh vương nói.
"Làm sao người lại xuất hiện ở đây." Hoàng hậu cất lời.
Thánh vương khẽ cười.
Nhưng im lặng.
Người thưởng trà.
Người.
Ngắm hoa.
"Nếu người muốn dành lại quyền lực."
"Thì bây giờ cũng chẳng phải là lúc ra." Hoàng hậu nói.
"Quân đội chỉ cần một khu một vực là đủ nuôi."
"Để lục môn đánh hết ba vực."
"Lúc đấy thanh danh người thối nát."
"Có muốn quyền lực."
"Cũng là thời điểm ấy khi thái tử yếu nhất."
"Đấu với nó."
"Mới có chút phần thắng nhỏ nhoi."
Thánh vương im lặng thưởng trà.
Hoàng hậu lại nói tiếp.
"Nếu như chẳng ham quyền lực."
"Vậy thì cũng chẵng xuất hiện mà một lòng tu hành."
"Đường đường thần công sắp thành."
"Vậy mà nửa đường ra trận."
"Nói đi thiếp cũng tò mò."
"Thời gian thực khiến người thay đổi sao?"