Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 347: Trung Niên
Nghe lời hoàng hậu nói.
"Ngươi bị đấm cho què giò tí nữa thì bỏ mạng."
"Nói mãi rồi."
Thiếu nữ.
Trung niên vung kiếm chém.
"Nhưng đừng lo."
Đã tiều tụy đi nhiều.
"Ta không đến từ cao sang." Thiếu nữ nghe vậy vừa chỉnh v·ết t·hương vừa đáp lại.
"Không biết con cứu ta à?" Trung niên chậm đáp lại.
"Nhưng là người trước."
"Ngươi một mình một ngựa đến nơi đây đánh giặc."
"Bé thôi không nghe được."
"Ấu trĩ."
Mặc thánh vương lặng ngồi đó.
"Đã thông báo cho lục môn chủ rồi." Một người cất tiếng nói.
"Bên ngoài còn có người không?" Trung niên cất tiếng hỏi.
"Thế cửa đâu để lên?" Trung niên cất tiếng hỏi.
"Quá."
"Sống c·hết."
"Vì loại khoáng sản để rèn giáp ở nước ta rất hiếm."
"Nhưng vì ngươi có xích mích gì đấy nên tức giận đã rời đi để liều mạng với kẻ thù."
Cô thiếu nữ nói với cái giọng rất tự tin.
"Đường đường hoàng đế cao."
Trung niên nhân nằm đấy.
Thiếu nữ vội lên tiếng.
Máu còn chảy liên tục.
"Ta hận bà."
"Ta đang ở đâu?" Trung niên trầm giọng hỏi.
"Không gì là có thể che mắt được ta hết."
"Hoàn."
Trung niên nghe vậy thì im lặng.
"Bổn cô nương."
"Hô hô hô."
"Thánh vương mềm yếu rồi."
"Rồi đợi đại trận."
"Ngươi đến từ đâu?"
"Và nhiều phần sai."
"Đoán sao?" Trung niên thoáng hứng thú hỏi lại.
"Làm sao ra?" Cắn răng nói từng chữ.
"Là ai đã cứu ngươi."
"Chẳng biết mình muốn gì."
"Trước cầm máu để giải trừ đặc tính của nó đã."
Rồi cười lớn hô động.
"Ngươi đến từ đâu." Thiếu nữ vừa chỉnh v·ết t·hương vừa nói.
Nằm dài nơi dưới đất.
"Ta hận bà."
"Đâu phải ai cũng có thể tự thừa nhận mình không thông minh não ngắn."
Tay gẫy chân cũng cụt.
Miệng vội vàng lên tiếng.
"Sau mới nối tay lại được."
"Ngươi đến từ đâu."
Vết thương rách ra.
"G·i·ế·t tận hoàng tử."
Thánh vương lại im lặng.
"Là phải."
Không khí lại yên lặng.
Chậm đến gần băng bó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỉm cười.
"Ta bịt rồi." Khẽ mỉm cười lên tiếng.
"G·i·ế·t nàng nỡ sao."
"Vết thương của ngươi muốn trừ đi đặc tính của nó cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì."
"Hơn nữa với cái tài năng quan sát thần sầu này."
"Người tìm được có thưởng."
Bỗng lúng túng.
Cường tráng thân thể.
"Trước vì vị g·iết cha."
"Ta biết mỗi lời ta nói ra khiến ngươi thổn thức cõi lòng."
"Nên thả hắn."
"Chúng ta đã thiệt hại rất nhiều."
"Ta hận bà."
Lên tiếng tiếp chọc lại.
Thiếu nữ lại hỏi.
Tủm tỉm thiếu nữ cười.
"Ta là người cứu ngươi đấy." Thiếu nữ lên tiếng nói.
Thoáng một tiếng thở dài.
"Ta đoán một kẻ như ngươi đến từ một trại huấn luyện."
"Tên c·h·ó c·hết ấy biến đi đâu rồi." Một kẻ tay cụt mắt đảo quanh.
"Với cái khả năng quan sát này."
"Vì thứ mình muốn mà làm tất cả."
Hoàng hậu thưởng trà.
"Nhưng ta nghĩ."
"Bây giờ ta đề nghị nên treo truy nã."
"Diệt tận bách quan."
Người đang chữa cau mày.
"Ngươi cũng khá lắm đấy."
"Ta đoán là những cao tầng ấy không cho ngươi dẫn quân đánh nhau với lục môn."
"Ngươi câm mồm." Trung niên nhân gầm lên.
"Đừng nói những lời như vậy làm tổn thương trái tim bé nhỏ của ta." Người thiếu nữ lại cái giọng trâm chọc mà nói với trung niên nam tử.
"Không tha cho hắn chạy."
Có nhiều kẻ gào thét.
"Một mình hắn quá mạnh."
"Hơn trăm cây dưới đất."
Chẳng biết bao lâu.
"Quản ngươi à." Trung niên vung tay gầm lên nói.
Đã bị tay che đi miệng.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Giọng nữ vang lên.
Thánh vương nghe vậy khẽ cười.
Tràn đầy cảm giác.
"Nếu trách."
Tay vung lấy kiếm.
"Chỉ có thể trách bổn cô nương này."
"Để kích động người tìm."
"Giống như rượu ngon."
Cần thuốc để cho thuốc.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh."
"Hỏi bên ngoài có người." Thiếu nữ chậm lên tiếng.
"Đến."
"Lại phải nhờ bản cô nương sao." Người thiếu nữ lại đến.
"Tại sao nó chưa ngừng lại." Kẻ cụt tay gầm rú.
"Không cứu ngươi c·hết nhanh hơn." Thiếu nữ thô bỉ đối đáp.
"Có Cấm Âm ở đây mà." Người trung niên lại nằm xuống đáp lời.
"Nhưng đã không điều tra hết."
"Sớm ngày sẽ c·hết." Trung niên hừ tiếng đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là đặc tính của nó ta đã nói rồi."
"Đào."
Mắt nhìn người thiếu nữ.
"Để giữ hắn chắc chắn sẽ có quá nhiều sự hi sinh."
"Dù thiệt thòi."
"Thành không biết mình muốn gì."
"Ngươi biết không." Thiếu nữ nói.
"Ngươi nói ta điều tra về thông tin của ngươi là khinh thường cái tài năng quan sát của ta."
Nghe rồi nói.
"Thuận nghịch." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu nữ cười thành tiếng.
Hoàng hậu điềm nhiên nói.
Trung niên cũng chẳng cản.
"Nên cảm kích vì ta ở đây và chưa c·hết đi."
Ho ra máu.
Nói lời chậm lên tiếng.
Thánh vương lại im lặng.
Nghe vậy trung niên đáp.
"Những người như chúng ta." Thiếu nữ tự hào thấy lộ rõ.
"Ngươi cười cái gì." Người trung niên nói.
"Chúng ta?" Trung niên nghe chữ khác hỏi lại.
"Ta cản được sao?"
"Có gì đâu." Thiếu nữ tủm tỉm cười chậm nói.
"Mới tỉnh đừng nghịch ngu."
"Tên kia mạnh quá."
Người trung niên lại gục xuống.
Trận chiến vừa trải qua.
"Mỹ."
Rồi rời đi.
"Phải."
"Nên ta chắc chắn ngươi là một người yêu nước và não ngắn."
"Lần này vây c·hết luôn."
Thiếu nữ chậm tiến đến chỉnh lại v·ết t·hương.
"Giờ g·iết con chẳng dám."
"Đợi chúng ta."
Trung niên nôn ra máu.
Trung niên hừ lạnh.
"Cho dù ngươi không nói nhưng ta vẫn có thể đoán được ngươi đến từ đâu đấy."
"Ái chà chà."
"Đấy là con ta và con nàng đấy."
"Cuối cùng song quyền khó địch tứ thủ."
"Ngươi dường như thu được sự yêu thích từ một đại nhân vật nào đó."
"Nhanh lên." Người kia gầm rú.
Trung niên.
Trung niên nhắm chặt mắt.
Thân thể bó v·ết t·hương.
"Vốn vô cùng rộng lượng."
"Sớm đã quan sát kỹ." Trung niên đáp lời ngay.
Tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Hoàng hậu nghe vậy thưởng trà điềm nhiên đáp.
Miệng liên tục gầm rú.
"Đừng nói nữa."
"Từ bộ giáp này có thể thấy được thân phận của ngươi rất cao."
"Vì ở quốc gia này những trại huấn luyện đặc thù chỉ thu nhận cô nhi."
"Càng uống càng khó thoát ra được."
"Đừng."
Trung niên lại lặng im.
"Và ngươi cũng nguyện trung thành đối với họ."
Trung niên gục liền ngất.
"Chỉ muốn giữ mãi trong tim."
"Ngươi có vẻ đã điều tra về thông tin của ta."
"Cửa á."
Chân đến cứu giúp ngay.
Chạy đi biến mất tiêu.
Trung niên nghe vậy điềm nhiên đáp.
Người đang chữa cau mày.
"Khốn kh·iếp." Trên mặt đất trời cao.
Chắc chắn.
Kiếm sát lấy cổ.
"Dưới sự bức xúc."
Thiếu nữ thoáng hứng thú.
"Trong lòng của ngươi vốn ái mộ bổn cô nương rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vội vã người tránh ngay.
"Kết hợp với đại trận thì chúng ta sẽ thắng." Một người khác nhìn rồi nghe.
"Khởi động."
"Chúng ta gọi đấy là kỹ năng quan sát." Thiếu nữ tự hào nói.
Thiếu nữ ngừng chạy chốn.
Với áo giáp tan nát.
"Bịt rồi."
"Thường bốc đồng và hành động theo cảm xúc có đúng hay không."
"Thô từ không hợp nữ."
Thánh vương im lặng.
"Nhưng hắn cũng đâu có ngu mà đứng im."
"Sẽ lượng thứ cho qua hết."
Nhìn thân thể v·ết t·hương.
Im lặng.
Thiếu nữ khẽ.
"Thời gian đúng là có thể thay đổi được."
Lẩm bẩm.
Miệng khẽ.
"Chúng ta tụ chúng lại."
Chậm giải thích liền nói.
Vung kiếm lên chém tới.
Bắt đầu nói.
Như ăn tươi nuốt sống.
"Khi hắn lộ ra một phát."
Thiếu nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi ngậm." Trung niên định cất tiếng nói.
"Nên ngươi nói ta sai."
"Đấy là tên ta mới đặt đấy." Thiếu nữ toe toét cười nói.
Thiếu nữ nở nụ cười.
"Ngươi không có cha có mẹ."
Thiếu nữ vội né ngay.
"Không nỡ."
"Có nhiều phần đúng."
"Quản ngươi à?" Trung niên khó gần nói.
Thiếu nữ dơ tay.
Chương 347: Trung Niên
"Giờ đây."
"Điều này không thể trách ngươi được."
Trung niên im lặng.
"Ta thích đấy." Thiếu nữ nói.
Trung niên sắc lạnh.
"Cửu Nghi?" Trung niên hỏi lại.
"Bổn cô nương cũng thừa biết."
"Cửu Nghi." Thiếu nữ đáp.
"Càng uống càng mê."
Gào với người xung quanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.