Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 348: Chim Hót
"Ngươi biết không nếu để một con c·h·ó đào đất có khi còn nhanh hơn ngươi đấy."
"Ngươi biết ngươi nên câm mồm lại và xuống đào đất nếu muốn nhanh lên."
Giọng nữ nói.
Giọng nam bực tức trầm ổn vang lên.
Quay lại với thực tại.
Một người trung niên mình đầy thương tích.
Thân đầy băng bó.
Đang dùng tay để đào đất.
Một người nữ nhân.
Ngồi ở trên lưng.
Khoanh chân khoanh tay.
Nhắm mắt ngẫm đời.
Mặc cho mọi cố gắng vung người để nữ nhân kia lăn xuống.
Giống như keo dính.
Dính mãi chẳng rơi.
Người nữ ngồi trên lưng.
Ngẫm đời với nụ cười.
Trên không một chỗ nào đấy.
"Ngươi nói gì."
"Ta nói nên thả chúng đi."
Người cụt tay hơi lên giọng với người vừa nói.
Người vừa nói điềm nhiên đáp lời.
"Mẹ nó."
Người cụt tay gầm lên.
Y sư nhanh chóng khống chế lại để đỡ phí công mình vừa chữa.
"Nó chém đứt tay của ông đây."
"Lại còn để lại đặc tính giờ mãi chẳng lành."
"Mày thì hay rồi có chột một con mắt."
"Thế mà giờ cong đuôi chịu hàng à."
"Không phải hàng."
"Vì đại cục." Người chột mắt kia điềm nhiên nói.
"Cục cái c." Người cụt tay gầm lên nói.
Y sư lại phí sức giữ người.
"Nếu vì đại cục thì phải g·iết nó c·hết."
"Nếu không một mình nó vào đây diệt bao nhiêu trưởng lão của các phái."
"Xong quay đít bỏ đi thì sĩ khí sẽ thế nào."
Nghe vậy người chột cất tiếng nói.
"Một là c·hết nhiều hơn để bảo trì sĩ khí."
"Hai là thả nó để tránh t·hương v·ong nhưng sĩ khí sụt giảm."
"Đấy là lựa chọn thôi."
"Nhưng nếu c·hết nhiều người hơn nữa chúng ta sẽ không giữ được cục diện."
"Lúc đó chẳng cần q·uân đ·ội của Đại Phàm Lang triều công đến."
"Một mình đội quân của thái tử đã đủ diệt hết chúng ta."
"Các ngươi chọn thôi."
Người cụt tay kia cũng thừa biết điều đấy.
Nhưng tính cách từ trước.
Không thiệt bao giờ.
Mất tay mối thù.
Chẳng nhẽ không báo.
Tất cả đều hiểu những đạo lý đơn giản.
Nhưng im lặng.
Một người trông khá lành lặn lên tiếng.
"Vẫn phải t·ruy s·át."
"Nhưng đừng để lâu."
"Truy ba mươi ngày."
"Nhưng vẫn ngầm để hắn chạy."
"Nếu hắn cố chấp không chạy mà cứ ở trong bẫy."
"Vậy thì chúng ta dù thiệt thòi cũng phải quần công."
"Các vị thấy được chứ."
Những người còn lại im lặng.
Không nói.
Nhưng cũng ngầm đồng ý gật đầu.
Tốc độ rất nhanh.
Tin nhanh hơn gió.
Vạn chúng đi tuần.
Hình bay trong gió.
"Này ngươi nên bắt đầu đào đi." Người trung niên lên tiếng.
Sau mấy giờ dài nghe thiếu nữ líu lo.
Thiếu nữ nghe vậy cười liền đáp.
"Ai muốn lên thì người ấy đào."
"Ta đâu có muốn lên đâu."
Vươn đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp ra rồi nói.
"Hơn nữa ngươi nỡ để đôi bàn tay xinh đẹp này phải đào."
Lời còn chưa dứt.
Người trung niên vội xoay người.
Thiếu nữ chưa kịp phản ứng.
Cổ chân đã bị người trung niên bắt lấy.
Xoay mình.
Lấy lực.
Ném.
Bay.
Xuống dưới hố.
"Ngươi tên khốn nạn." Tiếng nói của thiếu nữ vang vọng trong không gian.
Người trung niên mặc kệ.
Tiếp tục đào lấy đất.
Nửa tiếng sau mò đến.
Người thiếu nữ bay lên.
Lại ngồi lại trên lưng.
Lúc này lời trách móc.
"Ngươi dám làm với ân nhân của mình thế à."
"Nên nhớ ta đã cứu ngươi đấy."
"Ngươi tên khốn kh·iếp chẳng biết thương hoa tiếc ngọc."
"Xinh đẹp như ta nữ nhân không thể tổn hại được chút nào."
"Sự xinh đẹp đã bảo vệ ta đấy."
Người thiếu nữ lại dương dương tự đắc sau một lúc trách móc.
"Mấy tiếng đồng hồ liên tục líu lo hàng trăm chủ đề mới."
"Cho dù ngươi có là ân nhân ta cũng chém c·hết."
"Nên tốt nhất ngậm mồm vào nếu muốn đi lên."
"Ôi ngươi chém được ta." Người thiếu nữ diễn cái vẻ sợ hãi.
"Ôi thứ nam nhân độc ác vô ơn bội nghĩa." Người thiếu nữ bi thương.
"Là ai đã cứu ngươi."
"Là ai đã băng bó cho ngươi."
"Là ai đã chữa trị tinh thần cho ngươi."
"Ôi thứ vô ơn bội nghĩa."
Người thiếu nữ lại hiên ngang lẫm liệt.
"Nhưng không sao."
"Dù ngươi có ngược ta trăm lần."
"Nếu ngươi có đau thương ta sẽ cắt thịt cứu chữa."
"Ai bảo ta thế gian."
"Tốt nhất nữ nhân trên đời."
Khí của nàng chuyển thành hào quang.
Lấp lánh như hiệu ứng đặc biệt.
Vây quanh nàng.
Người trung niên im lặng tiếp tục đào đất.
Dừng một lúc.
Lơ lửng vì đang bay.
Người trung niên thở dài nắm lấy thanh kiếm sắc.
Vòng qua chém tới nhưng bị chắn đứng ở thiếu nữ trước người.
Người thiếu nữ vây quanh là hào quang lấp lánh.
Chẳng biết từ khi nào nước mắt đã rơi ra.
"Ôi thứ nam nhân vô ơn bội nghĩa."
"Dù ngươi có ngược ta thì ta vẫn cứu ngươi trăm lần."
Nước mắt rơi đi mất.
Mặt nàng tràn đầy cái vẻ dương dương tự đắc.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao."
"Ta là người phụ nữ đẹp nhất trên đời."
"Cho dù ngươi có dùng toàn lực để thương ta."
"Thì sự xinh đẹp này vẫn là tấm khiên cứng rắn nhất."
Người trung niên vung kiếm.
Thu lại.
Rồi thở dài.
Mặc người thiếu nữ.
Tiếp tục đào bới.
Thân thể đang dần hồi phục.
Vết thương quá nhiều.
Nên thủ đoạn để dùng.
Trừ bay với chạy.
Chỉ có đấm với đá.
Người trung niên vừa đào đất vừa nghe thiếu nữ nói.
Cứ cách mấy tiếng.
Lại thở dài.
Thương khá nặng.
Nên.
Cũng chẳng đào nhanh được.
Mất vài ngày.
Mới trèo lên được mặt đất cao.
"Và đấy là chuyện ta nghe được về con khỉ kể với con chồn."
"Xong con chồn lại kể cho con cá xấu."
"Sau cá xấu mới kể cho ta."
"À."
"Con chuyện con voi kể cho con khỉ đột."
"Con khỉ đột kể cho con hổ đói."
"Con hổ đói tìm ta để kiếm ăn."
"Ta cho nó đồ ăn rồi nó kể cho ta nữa."
"Cái chuyện đấy cũng hay."
"Nhưng mà lại chẳng có nhiều cái để kể."
"Vì con hổ sau khi ăn no cũng đi kể chuyện cho con sư tử."
"Con sư tử lại kể chuyện cho con hà mã."
"Con hà mã lại đi tán phét với đàn cá."
"Nên giờ nhiều con cũng biết rồi."
"..."
Người trung niên sau mấy ngày cũng im lặng.
Chẳng nói chỉ tập trung đào.
Khí thủ đoạn cũng chẳng dùng được.
Chọc thủng tai.
Thì đối phương lại đến cứu.
Có những điều muốn nói rồi lại thôi.
Lên được mặt đất.
Thiếu nữ bỗng ngừng líu lo.
Trung niên nhân chỉnh lại giáp mũ.
Không biết là đêm nay gió mát.
Là lý do hắn thoáng thấy.
Bình yên.
Ở gần đây có cái thành trấn.
Khi người trung niên quét mắt sang.
Đây hẳn là thủ đoạn mới được xây dựng.
Vì nơi này trước chưa từng có thành.
Chẳng cần phải che dấu.
Người trung niên với mũ với giáp.
Với kiếm trong tay.
Chậm rãi bước về hướng thành trì.
"Này ngươi làm thế không sợ bị nghi ngờ sao?"
"Dù sao ngươi cũng đánh nhau với mấy tên đấy."
"Nếu ngươi xuất hiện ở đấy họ sẽ truy nã."
"Truy nã rồi sẽ tố ngươi ngay."
"Đến lúc đấy có nhiều điều phiền lắm."
"Thương thế ngươi còn chưa lành."
"Mũ giáp ngươi còn chưa sửa."
"Nhiều thủ đoạn ngươi chẳng dùng được."
Người thiếu nữ giờ trong tâm trí người trung niên.
Giống như chim đang hót.
"Líu lo."
"Líu lo."
Bước vào thành trì.
Đứng trước cửa lớn.
Thủ vệ ngăn lại.
Tay cầm tờ giấy.
Thủ vệ ngắm lấy.
Lại ngó lên.
"Này ngươi có phải." Thủ vệ định nói.
Trung niên vung kiếm.
Người chẻ làm đôi.
Người kia định la.
Lại chia đôi nốt.
"Này ngươi đánh nhau thế này có hợp lý không?"
"Nhỡ người tìm đến thì sao?"
"Bây giờ có hai cái xác rồi."
"..."
Người thiếu nữ lại liên tục ca hót.
Trung niên người mặc kệ.
Chân chậm rãi bước vào.
Bước vào trong thành.
Nhưng người lính còn lại nhìn thấy như hiểu.
Hiểu mà chẳng nói.
Có người đệ tử của lục môn.
Đang ức h·iếp một gia đình phàm phu.
C·ướp đoạt đứa bé gái chưa đầy mười tuổi.
Mặc cho cha mẹ đứa bé đang ôm chân quỳ lậy van xin.