Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 349: Mộng Dài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 349: Mộng Dài


Người trung niên nhìn thấy.

Người thiếu nữ nhìn thấy.

Lục môn người quay ra.

Lục môn người nhận thấy.

Trung niên mặt điềm nhiên.

Cúi đầu ngắm người lậy.

Không gian như tĩnh lại.

Chỉ chờ người trung niên.

Lặng người đợi một lúc.

Chân chậm rãi rời đi.

"Này sao ngươi không cứu." Khi người đã đi xa.

Thiếu nữ mới chậm hỏi.

Trung niên nhân nghe vậy.

Điềm nhiên chậm rãi đáp.

"Đấy là bẫy."

"Cứu hay không cứu."

"Chẳng có ích gì."

"Nhỡ đâu có kẻ nào ghi lại rồi bôi nhọ ngươi thì sao."

"Giặc đến không xuất binh."

"Danh tiếng đã quá xấu."

"Đánh hay không đánh trận."

"Xấu nữa thì là gì."

Trung niên nhân nghe vậy.

Chậm đáp.

"Hóa ra ngươi sợ."

"Sợ không dám đánh nhau." Người thiếu nữ nghe vậy.

Khẽ cười cất tiếng nói.

"Nếu ta sợ hãi thật."

"Canh gác không c·hết rồi."

Trung niên nhân chậm đáp.

Thiếu nữ nghe vậy cười khúc khích.

"Sao ngươi không chốn đi mà về trong bóng tối."

"Đi trong đêm tối ai cản được ngươi."

"Cớ chi lại đi trong ánh sáng."

"Gióng trống khua chiêng để làm gì?"

"Mọi hành động đều có lý do của nó."

"Đi trong ánh sáng nghĩa là ta chưa muốn về."

Trung niên nhân khẽ đáp.

"Khiêu khích lục môn chúng sẽ tới." Thiếu nữ khẽ cười rồi nói.

"Chúng tới ta sẽ đánh trận với nhau." Trung niên nhân điềm nhiên đáp.

"Ngươi không s·ợ c·hết sao, người dũng sĩ."

"C·hết đối với ta chỉ là giấc mộng dài."

Thiếu nữ nói, trung niên nhân đáp.

"Vậy ngươi đang tìm kiếm thứ gì người dũng sĩ?"

Thiếu nữ hỏi.

Trung niên nhân bỗng khựng lại.

Im lặng.

Rồi lại đi tiếp.

Thiếu nữ thấy vậy bỗng cười nói.

"Hóa ra ngươi chưa biết mình muốn gì."

Hai người đi đến quán trà.

Nhóm khách khác cũng vào.

Không khí bỗng căng thẳng.

Mắt đảo qua nhóm khách.

Có người bị chột mắt.

Có người thì cụt chân.

Kẻ cụt tay tức giận.

Người trung niên ánh mắt đảo qua người thiếu nữ.

Thiếu nữ đón ánh mắt khẽ cười.

Người thiếu nữ cất tiếng:

"Sao kẻ kia nhìn như tức hận."

Nói tay chỉ người không tay.

Người trung niên mắt thấy.

Quan sát hắn rồi lời.

Nói.

"Hắn hận vì ta đã g·iết vợ của hắn."

"Huynh đã làm chuyện ấy sao?" Người thiếu làm cái vẻ ngạc nhiên bất ngờ đổi cả chữ lẫn giọng.

Người trung niên điềm nhiên gật đầu nói.

"Hắn chỉ đôi tay làm bạn."

"Chặt tay như g·iết vợ hắn rồi."

Mắt chẳng thèm liếc đám người kia.

Kẻ cụt tay thoáng bực.

Miệng chửi tục thành tiếng.

Ngay lập tức bịt mồm.

Kẻ bịt mắt bịt mồm.

Ánh mắt đón đánh tới.

Miệng mở ra câu chữ.

"Chúng ta không đánh nhau."

"Lục môn chủ không tiến."

"Khích bác cũng vô dụng."

Kẻ cụt tay dịu lại.

"Nhỡ ta đi khắp nơi quậy phá thì sao?" Trung niên nhân điềm nhiên như chẳng để ý.

Bước đến quầy người phục vụ đan run rẩy kia.

"Chúng ta sẽ không để ngươi làm vậy." Người chột mắt kia nói.

"Hổ xuống đồng bằng bị c·h·ó khinh." Trung niên nhân hừ lạnh đáp lời.

Tay vươn lấy bình rượu, một bình ném cho người, một bình lấy cho hắn.

Miệng tu uống ừng ực.

Như sắp c·hết khát rồi.

Độc nhãn nhân cau mày.

Tay cầm lấy bình rượu.

Vứt phục vụ tủi vải.

Miệng cất nói vài lời.

"Chúng ta sẽ trả tiền cho hắn."

Phục vụ run cầm cập nhặt túi lên liền vâng dạ rồi chạy vô nơi bếp.

Trung niên nhân cùng thiếu nữ ngồi một bàn.

Nhóm người kia ngồi một phương đối diện.

Một lúc sau rượu thịt được mang đến.

Hai bàn đầy đủ không thiếu ai.

Thiếu nữ một mình uống nước hoa quả.

Đừng hỏi.

Đôi khi im lặng lại là vàng.

Hai người đang ăn.

Một cô bé mù.

Cầm cái giỏ đến.

Hai đôi mắt của cô bé.

Không hẳn bị mù.

Như thể.

Bị đao kiếm.

Cắt ra.

Chằng chịt trên đó.

Vết đao cắt.

"Cô chú ơi có thể rủ lòng thương cho cháu ít đồ ăn được không ạ?" Cô bé với đôi tai nhạy bén.

Với trí tuệ tinh vi.

Đứng trước bàn hai người.

Cái giọng.

Thánh khiết hỏi.

Trung niên chẳng thèm liếc mắt.

Thiếu nữ thì cười nhưng chỉ nhìn người trung niên.

Đám người kia đang ăn bỗng ngừng lại.

Chủ quán chân đứng còn chẳng vững.

Không khí như tĩnh lại chỉ với một lời của cô bé ngây thơ.

"Ngươi không định cho cô bé chút đồ ăn sao, người dũng sĩ?"

Trung niên nhai trong miệng.

Cắn thịt lớn.

Nghe vậy.

Điềm nhiên chẳng nói.

Ăn xong.

Mới cất tiếng.

"Người ta g·iết còn nhiều hơn người ta cứu."

"Cứu một người chẳng khác nào muối bỏ biển."

"Ý ngươi nói biển là công đức của ngươi sao?" Thiếu nữ chọc ghẹo nói.

"Không, ngươi hiểu ý ta mà." Trung niên nhân điềm nhiên cất tiếng.

Thiếu nữ im lặng.

Bữa ăn tiếp tục.

Cô bé đứng một lúc chẳng thấy có điều gì.

Lủi thủi theo bước chân đã từng nhớ.

Bước đến góc nhỏ của quán mà lặng ngồi.

Đám người kia.

Chậm rãi bước tới chỗ cô bé.

Bỏ xuống chút đồ rồi lại về chỗ cũ kia.

Cảm nhận mùi hương cùng cái giỏ nặng chĩu.

Cô bé mở miệng toe toét cười.

Chân thoăn thoắt đi ra khỏi quán rượu.

Đến bên đường đám người cụt chân kia.

Từ giỏ hàng đưa đồ ăn cho họ.

Khi đưa vẫn không quên nở nụ cười.

Những kẻ ấy gào khóc khi nhận lấy đồ ăn từ đứa trẻ.

Nước mắt người không ngừng được mà tuôn rơi.

Cô thiếu nữ trong quán cũng nhìn thấy.

Nhìn thấy nhưng vẫn điềm nhiên nở nụ cười.

Trung niên sau một lúc cũng ăn xong thì đi mất.

Thiếu nữ khẽ cười rồi thấy vậy cũng đi theo.

Đám người kia liếc nhìn bàn ăn bị bỏ lại.

Những thứ ăn thừa đã ăn hết, những gì còn nguyên vẫn còn nguyên.

Bầu trời hôm nay trong xanh quá.

"Thế ngươi đến đây làm gì."

"Hả đại tướng quân."

Hai người đang đi.

Trung niên đi trước.

Thiếu nữ đi sau.

Nhóm người như đuôi.

Thân không rời bóng.

Bỗng.

Có người từ đoàn sau cất tiếng mà hỏi.

Trung niên nhân vẫn im lặng.

Người đằng sau lại lên tiếng tiếp.

"Đường đường là đại tướng quân của thái tử q·uân đ·ội."

"Lại đến đây liều mệnh để làm gì."

Trung niên nhân vẫn im lặng.

Người sau lại lên tiếng.

"Chúng ta có nghe người kẻ lỗ mãng."

"Nhưng có lẽ tin báo cũng lỗi thời."

Trung niên nhân vẫn im lặng.

Sau mới lên tiếng cất lời.

"Quân đội của thái tử là đám ô hợp."

"Chúng sẵn sàng liều mệnh vì trận chiến sẽ thắng."

"Chứ không chịu c·hết vì một ngõ cụt sẽ thua."

"Ta liều mệnh khiến lục môn chủ trọng thương."

"Sĩ khí sẽ lên chúng sẽ liều mà trọng thương lục môn nốt."

"Khi đó nhánh quân bị phá lục môn khó đi."

"Khó sống khó nói."

Đám người đằng sau nghe vậy im lặng.

Sau mới lên tiếng.

"Ngươi không sợ nói thế chúng ta biết sao?"

"Tin đâu có giấu các ngươi vốn biết rồi." Trung niên nhân điềm nhiên lên tiếng.

"Chúng ta cũng chỉ làm giao dịch." Người đằng sau cất tiếng mở miệng nói.

"Giao dịch tuy tốt nhưng tham lam khiến ngươi chọn sai người." Trung niên nhân cất tiếng đáp.

"Sai một người nhưng cũng là đương nhiệm."

Người đằng sau lên tiếng nói.

"Đương nhiệm, đượng nhiệm cũng chỉ dừng ở hai chữ vậy thôi."

Trung niên nhân đáp, chân bước đi tiếp.

Con đường dài không làm chùn bước chân ai kia.

Thiếu nữ không líu lo, nhưng miệng vẫn hát.

Con đường dài không làm chùn bước ai kia.

Đám người đằng sau đi theo nhưng im lặng.

Con.

Thôi.

Bầu trời hôm nay sao đẹp quá.

"Tên khốn ấy lại vệnh váo."

Người cụt tay lời nói bỗng xuất hiện trong đầu của người chột mắt.

Vẫn điềm nhiên như thường.

Hai chân vẫn bước đi.

Lời nói của người chột mắt.

Bỗng xuất hiện trong đầu người cụt tay.

"Hắn ngạo mạn, ắt có lý do của hắn, việc chúng ta cần làm là đi theo sau, sai thì đã sai, tham thì đã tham rồi, không ai có thể biết được điều gì cả, thương thế của hắn ngươi cứ nhìn."

"Lành đã lành hẳn, nhưng lại dối trá là chưa xong, hắn đang thả mồi để câu con cá lớn, chúng ta không dính không cần thiết, đợi đến khi hắn chán rồi hắn về."

"Nhỡ hắn không chán thì sao?" Người cụt tay hỏi.

"Ta đang lạc quan." Người chột mắt nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 349: Mộng Dài