Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 350: Con Thuyền
"C·hết đôi khi là một sự giải thoát." Trung niên nhân nghe người thiếu nữ nói vậy thì thều thào khẽ cất tiếng.
Trời đêm đẹp đừng ngừng.
"Cũng có thể tác động."
Nhắm mắt.
Khi máu tươi chảy ra.
Với hai mắt chậm mở.
"Người chủ quân vốn thương yêu ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người trung niên muốn gầm lên.
"Hỏi ngươi, ngươi làm gì."
Dư uy lộ rõ.
Kiếm đánh tới, khi chữ người dũng sĩ vang lên.
"Người không lo lắng sao thưa thái tử?" Cạnh bên thái tử trong đêm tối.
"Thế mà họ."
"Câm Mồm Lại."
Cái thanh kiếm đang ở trong tay người thiếu nữ.
"Người có thù."
"Nên nhớ ai là người đã cứu ngươi."
"Móc mỉa ta sao, ta là lão tổ tông của ngươi đấy." Thiếu nữ cười đáp lại.
Không được.
"Ai là người đã vớt ngươi đây nào?"
Nữ nhân ấy.
Bò lấy.
Để mây bay không nghỉ.
Trung niên lặng im chẳng nói lời gì.
Nói.
Gió thổi qua mái tóc.
"Không có cha có mẹ."
"Khi tỉnh lại thì nhận ra."
"Có phải mẹ ngươi làm người đau."
"Đáng thương thay người dũng sĩ."
"Ngươi không cất tiếng sao?"
"Cầm lấy."
Yên bình như thế.
Vặn vẹo.
"Cho ngàn đời thịnh không suy."
Nàng vẫn vậy.
"Lại nhẫn tâm hạ độc."
"Dù có mạnh đến mấy thì cũng chỉ ngang dọc bốn phương."
"Định mệnh tâm trí họ."
Đám người đi sau vẫn cau mày.
Trời đêm đẹp như thế.
"Cứ như thể để đời."
Để màn đêm.
Cơ thể chỗ v·ết t·hương.
Ai việc người ấy, mặc người.
Nhưng phát hiện.
"Cuộc đời ngươi."
"Vậy ngươi hãy kể đi."
"Kết liễu đời mình đi người dũng sĩ."
"Lấy thân mình."
Mơ.
Nhưng điềm nhiên khẽ nói.
Cười gật đầu.
Chỉ cười mà chẳng nói.
"Chúng ta chỉ cần chờ đợi kết quả."
"Người dũng sĩ."
"Mẹ." Người trung niên cất tiếng.
Không thấy vẻ vất vả chút nào.
Ảo.
"Chứ không."
Sau.
Ào ào máu tươi chảy.
Rồi cất tiếng.
Hãy cứ để.
Thái tử đứng nơi ngoài.
Để màn đêm.
"Như thể đó."
"Điều này vô tình làm lo ngại một người."
"Của người nào nói lên."
Bởi linh cảm trong lòng hay vì sao.
Thiếu nữ nghe vậy nhận ra, khẽ cười.
"Cùng nghị lực."
Để gió lùa vào mặt.
Mở ra.
Lồng ngực mình.
"Một mãng phu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung niên nhân chẳng nói, chỉ cười, rồi th·iếp đi.
Đã nhuộm đỏ bởi máu.
"Chẳng mang chút tình thương."
"Trí tuệ của ta đã biến mất."
"Hay do định mệnh nào."
Do lòng mình.
Đi cả quãng đường dài.
Thiếu nữ điềm nhiên mỉm cười chậm đáp.
Là thái giám khom lưng nói.
"Tỉnh rồi sao."
"Nhưng mẫu thân ta."
"Người có khôn có ngu, không phải ai cũng đỡ được kiếm ta, không tầm thường." Trung niên nhân cất tiếng đáp.
Thiếu nữ nói.
Chân chẳng vững nửa quỳ.
"Có phước của đại tướng quân."
"Dòng thơ tiếp trong bài thơ."
Rồi nói.
"Bởi vì mẹ ngươi không thương ngươi nên ngươi chút giận lên ta sao?"
"Người dũng sĩ trẻ tuổi."
"Họ thương yêu ta vì sự ngu ngốc."
"Thừa tướng bị bức hại."
Thiếu nữ cất tiếng.
Bò lấy.
Gầm đã thành tiếng.
"Người thiếu nữ không trẻ."
Còn người lặng chẳng nói.
"Sống lâu để làm gì nếu người thiếu cảm xúc."
"Là ai."
"Không thương ta như con." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung niên nhân nộ khí đùng đùng.
Trung niên nhân tự lấy kiếm đâm mình.
Bình yên.
Ở trước mắt mình.
Chỉ bằng.
Trung niên nhân moi ra trái tim mình.
"Có những thứ không thể ảnh hưởng đến tu vi cao."
Cố gầm lên.
Đêm nay được đẹp mãi.
Nhưng không gầm được.
Tận hưởng.
"Đại tướng quân tự."
Trời cứ nắng.
"Ta chẳng biết."
Khắp người gân cốt nổi lên.
Ngắm nhìn trăng sáng.
Giờ toàn thân băng bó.
"Mẫu thân của ta là con gái của thừa tướng."
"Mới bây giờ thanh tỉnh được vài ngày."
"Khi ta nhận thức được về thế giới này, khi ba tuổi."
"Phải."
Lại tỉnh dậy.
Cất tiếng đáp lời.
"Chu du khắp thiên hạ."
Rồi tỉnh táo.
"Nhưng là gái mà cứ thích giả làm trai."
"Ôi trời ơi thứ nam nhân tệ bạc."
Gầm lên.
"Những dòng thơ ấy lại vang lên trong tâm trí."
Trung niên nhân.
Thiếu nữ ngắm nghía trái tim rồi trầm trồ.
Mới cất tiếng nói.
"Rồi ra dự định sau đó."
"Đời là vậy."
"Hỏi ngươi ngươi là ai?"
"Mình quá yếu đuối để có thể trả thù người."
"Sau lúc đó."
"Thế gian này đúng là có lắm người tài."
Bò lấy.
Trên một tòa tháp cao.
"Đã thất vọng."
Trung niên chẳng nói một lời.
"Người bị cảm xúc chi phối không thể sống được lâu dài."
Người thiếu nữ điềm nhiên chẳng khác.
Thiếu nữ bỗng làm thơ.
"Nhưng nhận ra."
"Ta được nhặt về như một đứa cô nhi."
Cả.
Hỏi lòng có hay không?
Thiếu nữ ở bên tận tình chăm sóc.
"Có phải cha ngươi có điều dấu."
"Kỳ lạ này, phải không ngươi."
Khẽ cười thành tiếng.
"Là để trả thù người."
"Khuất làm th·iếp cho thái tử."
"Ha ha ha, ngươi sớm biết rồi sao." Người thiếu nữ cười rồi nói.
Bầu trời đêm nay.
Khí tung bay thôi.
Bóng hai người biến mất.
Đặt đôi tay lên vai.
"Một con thuyền được làm từ cảm xúc không thể đối chọi với biển lớn."
"Mẹ." Người trung niên lại cất tiếng.
Thái giám nghe vậy tuy vẫn khom lưng.
Để gió thổi tóc bay.
"Mọi thứ."
"Thái tử vất vả." Thái giám bên cạnh khom mình cúi đầu nói.
Bỗng.
"Ta đã có thể sống ra."
Trung niên nhân chú ý.
Chưa bao giờ.
"Ta không biết cha mình."
"Ngươi đã vốn biết." Trung niên đáp.
Trung niên nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hình ảnh trước mắt không phải người thiếu nữ nữa rồi.
Bầu trời nay đã tối.
Đám người theo sau đã tan thành cát bụi.
Chân cứ bước.
Người trung niên sau đó.
"Do thái tử lo ngại."
Trung niên nhân gục xuống.
Thái tử nghe vậy lại im lặng.
"Nên ta là đứa trẻ duy nhất."
"Ta không nào biết trước."
"Tin đấy là định mệnh."
"Thừa tướng vong."
"Nhất thống được thiên hạ."
Phía trước là bếp lửa.
"Quá nhiều bột cảm xúc, bột mất trí, bột ngu đần, cùng hàng ngàn thứ độc khác trong khắp cơ thể ngươi, hơn nữa nó còn được người dùng thủ đoạn, để khiến cho cơ thể ngươi không thể quen nổi với nó, luôn bị ảnh hưởng bởi nó và ngấm quá nhiều trong tim, khiến cho không thể thoát khỏi nó."
"Nhưng ta thích nghe từ miệng người." Thiếu nữ cười.
Nụ cười của người thiếu nữ rộ lên mỗi khi trung niên nhân đến càng gần.
Cười xong lại im lặng.
"Chúng ta."
Thái tử chẳng cười mà vẫn cứ lặng im.
Nhưng nó đánh chúng mình.
"Lo nghĩ nhiều làm gì."
Hắn thấy.
"Lại bây giờ."
"Một cỗ xe với nóng giận là động cơ sẽ đứt gánh giữa đường."
"Nhưng ta biết."
"Họ nói ta."
"Từ cái ngày hoàng tử c·hết."
Lặng xong mới cất tiếng.
"Họ đã vứt ta vào chiến trường."
"Mấy chục năm mờ mịt trong bóng tối."
Gió thổi mái tóc bay.
"Nên tình thương ta chưa từng cảm nhận được."
Có thiếu nữ ngồi đó.
"Người có duyên số của mình."
Không gian này.
Đôi mắt ánh lên những dòng máu đỏ.
Rồi gầm lên.
"Để bây giờ như vậy."
"Sinh ngươi ra công cụ."
"Rồi."
Thiếu nữ đi sau làm thơ mà nói.
"Sao vậy người dũng sĩ."
Thì lặng im.
"Đấy là câu nói của những kẻ chưa sống quá trăm năm."
Đẹp quá.
"Cũng đúng nhưng chẳng qua ngươi chỉ không muốn sống khổ thế này." Thiếu nữ lại cất tiếng.
Ngắm nhìn trời đêm.
Hãy cứ để.
"Có dòng máu mà không được mang dòng họ người."
Trung niên nhân cất tiếng.
Nắm lấy thanh kiếm trong tay.
Hai tay nắm lấy lưỡi kiếm.
Thiếu nữ cười chậm đến.
"Duyên số không chuyện đời."
Để máu tươi nhuộm đỏ.
"Vẫn có thủ đoạn để ảnh hưởng được."
Gầm lên.
Ảo giác hiện lên.
"Thừa tướng vong." Thiếu nữ cười khẽ nói.
"Kể gì?" Trung niên hỏi.
Hoặc có lẽ.
"Với tính toán."
Một người mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không ai không biết ta."
Mình không gầm nổi.
"Sao ngươi lại không nói."
Khi trung niên nhân đang tận hưởng màn đêm tối.
Thái tử nghe vậy.
"Họ nghĩ rằng."
Với giọng nữ vang lên.
"Lấy cái danh là nhị công tử."
Trung niên nhân gầm lên.
Lại tỉnh lại.
Kiếm định vung tới.
Trung niên nhân thoáng cười.
"Lúc đó."
Nụ cười ấy.
"Một cỗ xe không thể chạy xa nếu động cơ của nó là thù hận."
Trung niên nhân.
"Là định mệnh của người."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.