Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 351: Tướng Quân

Chương 351: Tướng Quân


'Vậy ngươi."

"Câu chuyện của ngươi là gì?"

Cõng lấy cô thiếu nữ ở trên lưng.

Đi trên đoạn đường dài.

Người trung niên cất tiếng.

Khi mặt trời chói chang.

"Câu chuyện của ta?" Người thiếu nữ nói.

Rồi im lặng.

Như ngẫm nghĩ.

Hai người vẫn vậy mà chẳng nói.

Sau.

Thiếu nữ bỗng cất tiếng.

"Câu chuyện của ta từ rất lâu rồi."

"Chúng ta có một chặng đường dài." Người trung niên nghe vậy cất tiếng đáp.

Thiếu nữ khẽ cười.

Rồi nói.

"Ta sinh ra."

"Vào những năm đầu của Đại Xuân."

"Ha ha." Người trung niên cười lớn.

"Đại Hạ lập quốc cách đây ba trăm năm."

"Đại Xuân lập quốc từ đầu thời kỳ sự kiện đó."

"Ngươi sinh từ thời Đại Xuân mới lập nước."

"Nay."

"Cũng gần một nghìn năm rồi."

Thiếu nữ khẽ cười rồi đáp lại.

"Vẫn còn chưa đến chín trăm năm."

Trung niên cười.

Thiếu nữ lại nói.

"Nhưng ta không được chứng kiến Đại Xuân thịnh suy."

"Khi ta xuất hiện Đại Xuân đã tàn rồi."

"Tàn?" Trung niên nghi hoặc.

"Một kẻ điên chém g·iết Đại Xuân trên dưới không ai cả."

"Những kẻ còn sống đều là những con sói không nanh."

"Tại sao ngươi xuất hiện?" Trung niên đánh sang vấn đề khác mà hỏi.

"Tại sao á?" Người thiếu nữ nói.

"Một lão già ném ta vào một cái hố."

"Khi mở mắt thì Đại Xuân đã tàn rồi."

"Thời không luân chuyển." Trung niên nhận ra ngay mà nói.

"Thời không luân chuyển thuật." Thiếu nữ gật đầu đáp lời.

"Mấy trăm năm nay, nổi danh với thời không luân chuyển thuật chỉ có một người, Đại Xuân vị kia lão tổ." Người trung niên kh·iếp sợ mà nói.

Thiếu nữ tuy không nói.

Nhưng cũng không phủ nhận lời người.

"Xong ta gặp một người." Người thiếu nữ thoáng buồn mà nói.

"Hắn ép ta."

"Sinh một đứa con trai cho hắn."

"Vốn tưởng rằng dù vậy."

"Nhưng cũng thành một gia đình hạnh phúc."

"Ngờ đâu."

"Sau khi đứa con được sinh ra."

"Hắn tìm đến một con đàn bà khác."

"Cũng ép họ sinh con."

"Rồi khai tông lập phái này."

"Ngươi có thấy điên cuồng không."

"Kẻ điên diệt Đại Xuân."

"Lại là kẻ h·iếp người."

Trung niên chẳng nói gì.

Hắn.

Đang suy nghĩ.

Hùng mạnh như Đại Xuân.

Bị một kẻ điên diệt sạch.

Bẻ nanh đàn sói dữ.

Không con nào trả thù.

H·i·ế·p d·â·m người thiếu nữ.

Ép họ phải sinh con.

Sinh xong rồi bỏ mặc.

Ra khai tông lập phái.

Làm được như vậy.

Mấy trăm năm nay.

Chẳng phải, chỉ có một người thôi sao.

Người trung niên nghĩ rồi.

Biết rồi.

Không nghĩ tiếp nữa.

Thiếu nữ trên vai người trung niên.

Thấy người không nói.

Thì khẽ cười.

Dựa vào đấy.

"Vậy đứa con."

"Đứa con thì sao?"

Người trung niên cất tiếng hỏi.

Thái độ thay đổi.

Khi ngờ ngợ.

Kẻ trên lưng là ai.

Thiếu nữ cũng nhận ra điều ấy.

Nhưng chỉ cười.

Rồi tiếp tục làm vẻ chẳng biết.

"Đứa con sao?"

"Đứa con sao?"

Người thiếu nữ lại cười.

Nhớ.

Rồi nói tiếp.

"Nó c·hết từ lâu lắm rồi."

Người trung niên im lặng.

"Không bi thương sao?" Người thiếu nữ hỏi.

"Ai rồi cũng phải c·hết thôi." Người trung niên đáp.

Người thiếu nữ cười.

Rồi nói.

"Nó lớn nhanh như thổi."

"Thiên phú về mặt tu hành có thể không quá cao."

"Nhưng thiên phú về những mặt khác thì rất tốt."

"Nó lấy tài nghệ của mình."

"Tranh với thiên hạ."

"Đánh với năm rồng."

"Và cuối cùng."

"Nó."

"Là người chiến thắng."

Người thiếu nữ nói với vẻ tự hào.

"Nó khiến trăm dân được no bụng."

"Nó khiến mọi dân được hạnh phúc."

"Nhà cửa không cần phải đóng."

"Vàng bạc của cải cứ mặc chất đầy đường."

"Mọi người có vậy."

"Là nhờ nó."

"Nhưng."

"Dù người ta có cố giấu đi."

"Thì cũng chẳng thể che nổi sự thật."

"Nó làm chủ hơn trăm năm."

"Rồi c·hết."

"Bởi độc của đứa con trai yêu thương nhất của mình."

Đượm buồn từ giọng nói của người thiếu nữ.

Người trung niên chẳng nói.

Chỉ đi.

"Nó là một đứa con hiếu thảo."

"Chưa bao giờ."

"Làm cho ta phải buồn lòng."

"Chưa bao giờ."

"Mang rắc rối về nhà cho ai cả."

"Vô cùng mạnh mẽ."

"Chưa thể hiện yếu đuối bao giờ."

"Nhưng thôi."

Thiếu nữ ngừng lại.

"Ít nhất đời sau hơn đời trước."

Trung niên vẫn chẳng nói.

Chỉ đi.

Đi đường dài.

"Thôi."

"Đây."

"Là chặng cuối mà chúng ta đi rồi."

Thiếu nữ bỗng ngừng chẳng nói.

Đến rồi ngừng.

Trung niên thả người thiếu nữ xuống.

Ngắm nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ.

Không phải nam nữ tình cảm.

Trung niên cười.

Rồi rời đi.

Với áo giáp với mũ.

Với kiếm sắt trong tay.

Thiếu nữ hòa trong gió.

Gió mang lấy nụ cười.

"Người ta nói đại tướng quân quyền đạp hổ, chân đám sói."

"Kiếm trảm thương khung."

"Một mình một người."

"Chẳng mang theo ngựa."

"G·i·ế·t vào lục môn."

"Chém hàng trưởng lão."

Trong quân doanh của thái tử.

"Hôm đấy khói bay đầy trời."

"Thần tiên như kiến."

"Mây bay gió chạy."

"Chưa bao giờ."

"Lục môn trưởng lão c·hết nhiều đến như thế."

"Đại tướng quân của thái tử lấy hủy diệt chi thuật, hoành áp thương khung."

"Tất cả những kẻ gọi là thù địch."

"Tưởng rằng mình có thể chiến thắng."

"Có thể hàng phục người."

"Bằng cách vây công."

"Giờ tất cả bọn chúng."

"Thây chẳng còn mà chôn."

"Thi chẳng đâu mà cất."

"Chúng tưởng chúng có thể thử được người."

"Nhưng không còn ai còn sống nữa."

Một người trung niên đang hất vang giọng nói.

Với bình rượu đầy trên tay.

Không khí vô cùng nhộn nhịp.

Tửu quấn thân.

Tửu trong người.

Những chiến binh.

Gầm lên trước chiến thắng.

Sung sướng.

"Đại tướng quân vô địch."

"Đại tướng quân vô địch."

"Đại tướng quân vô địch."

Đám ngươi gầm lên gào thét trong sung sướng.

"Ta nghe nói ngày ấy đại tướng quân chỉ một kiếm."

Một người cất vang nói.

"Không thời gian đến bây giờ còn chưa lành v·ết t·hương.

"Lục môn có những hàng trưởng lão cao quý nhất."

"Đến bây giờ có còn được mười người."

"Ha ha ha ha ha."

Người cười.

Cả đám cười lớn.

Một người lại đứng lên mà nói.

"Ta nghe nói họ bảo là đại tướng quân giờ đã trọng thương ẩn núp."

"Nhưng tình báo chúng ta nhìn thấy đại tướng quân giờ đang ngang dọc ở lục môn."

"Chờ sáu vị môn chủ ra mà quyết chiến."

"Chỉ sợ đám rùa rụt đầu giả tin tức thì được, đánh nhau thì không."

"Ha ha ha ha ha." Tất cả cười.

"Vậy chúng ta nên nói với thái tử xông lên thôi."

"Hãy mau lên."

"Để giúp đại tướng quân thắng trận."

"Lục môn đám ấy đã hèn nhát."

"Lòng người đã mất giờ công thôi."

Một người vui vẻ cất tiếng nói.

Đám người đang định hưởng ứng.

Thì bỗng.

Trong bàn có một lão thái giám lặng ngồi.

"Ta e sợ điều này là khó được."

"Thái tử sẽ không chấp nhận nó ngay đâu."

"Dù ngài mong đánh giặc hơn ai hết."

Đám lĩnh bỗng khiêm tốn.

Định hành lễ.

Lão thái giám ngăn lại.

"Thôi."

Tay bưng bình rượu.

Đầy rồi uống cạn.

Lão thái giám nói.

"Lục môn yếu ớt hơn chúng ta."

"Chúng sẽ không tự dưng công."

"Nếu không có tay giúp."

"Tay giúp phải mạnh mẽ thì mới kháng được nước ta."

"Thái tử muốn lên vương."

"Mới dùng được q·uân đ·ội."

"Lúc đấy mới yên lòng mà đánh giặc."

"Vì tay giúp."

"Chắc cũng chẳng hơn ta."

"Ta đoán vậy."

"Vậy chẳng nhẽ bỏ đại tướng quân ở đấy." Một người say nói lời lòng.

"Không."

"Và có." Lão thái giám chẳng để ý đến lễ nghi mà nói.

"Năm xưa đại tướng quân của Đại Phàm Lang triều hiện giờ."

"Khi thành lính, nước có nạn."

"Thế gia, tông phái trong nước ta."

"Đại tướng quân năm ấy."

"Cũng phải từ biển máu mà ra."

"Vì chỉ có máu chảy."

"Mới có đại tướng quân như giờ."

"Người ta ước tính."

"Ta một trong những kẻ ước tính."

"Rằng đại tướng quân năm đó diệt sạch thế gia, chém sạch ác phái, trong nước ta."

"Số người."

"Người."

"C·hết."

"Nếu có trải mỗi xác ra rồi để gọn."

"Người c·hết cũng đủ trải một nửa của Đại Phàm Lang triều."

"Chưa kể đến."

"Là còn những thứ khác."

"Sinh vật."

"Những thứ chưa tu hành."

"Ngự thú."

"Vân vân."

"Con số đấy có xếp."

"Cũng đủ đẩy chất lên trời cao."

"Nếu chỉ đặt gọn trong một nửa lãnh thổ của Đại Phàm Lang triều."

Chương 351: Tướng Quân