Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 352: Môn Người
"Hííííííííí."
Tiếng ngựa hí.
Vang lên trời.
Người mặc giáp.
Kiếm chỉ trời.
"Nó."
"Là một bức tranh đẹp."
"Cảnh."
"Nếu được người họa."
Lão già với bộ y phục rách rưới.
Ngồi ở trên mỏm đá.
Mọc trơ chọi.
Giữa hoang mạc vô tận.
Hay là đồng cỏ mênh mông.
Một bóng người khác đến ngay sau điều đó.
Không gian lại vặn vẹo.
Một người nữ.
Lơ lửng ở trên không.
Với khuôn mặt già nua.
Với cơ thể người thiếu nữ.
Quần áo gọn gàng.
Trung niên.
Với bộ giáp rách rưới.
Trong tay thanh kiếm sắc.
Bóng loáng.
Khiến mặt trời.
Cũng phải ngả nghiêng.
Xuống ngựa.
Vỗ vỗ.
Nó chạy.
Bóng người xuất hiện.
Vươn đôi tay.
Định nắm lấy ngựa.
Trung niên động.
Kiếm tới.
Đôi bàn tay rụng xuống.
Ngựa chạy đi.
"Đại Phàm Lang triều có đại tướng quân."
"Nay thái tử lại có đại tướng quân."
"Người trước diệt thế gia bước ra từ biển máu."
"Người sau chỉ sợ."
"Vì cứu một con ngựa mà chôn thây ở đất này."
Keng.
Keng.
Keng.
Loạn đao đánh tới.
Đại tướng quân động.
Kiếm cùng với đao.
Cắt ra đất trời.
"Ha Ha Ha."
Những tiếng cười nhạt, vang lên trong tai.
Bóng người.
Dần xuất hiện.
Có kẻ xé rách không gian để xuất hiện.
Có kẻ từ không biến có xuất hiện.
Có kẻ.
Xé trời lệch đất mà xuất hiện.
Khí thế áp trời.
Lục môn.
Môn chủ hiện.
"Đến rồi." Thái tử bên người lão thái giám ánh mắt hướng về phương xa nhìn mà nói.
Chắp tay trên đài cao.
Ung dung điềm nhiên thái tử lặng nhìn mà chẳng nói.
Với tách trà đầy.
Lặng người sau cánh cửa sổ.
Người lặng ngồi.
Ngắm trời mà chẳng nói.
"Chỉ sợ."
"Các ngươi có đến mà chẳng có đi."
"Có đi."
"Mà chẳng có về."
Lặng lẽ ngồi lau đi thanh kiếm.
Đại tướng quân điềm nhiên nói.
"Vẫn là."
"Kẻ mạnh thường kiêu ngạo."
Không gian vặn vẹo.
Mở ra một khu.
Từ nơi ấy.
Lấy ra một thanh kiếm.
Một cây pháp trượng.
Lão già xé rách không gian mà đi.
Với bộ y phục lịch sự.
Điềm nhiên.
Tay kiếm tay trượng.
Mà nói.
"Vậy để ta thử với đại tướng quân."
Lão già bỗng nôn ra một ngụm máu lớn ngay sau câu nói đấy.
Cả người bị cắt ra làm đôi.
Thời không gian.
Cũng theo lão già đó.
Bị cắt chém.
Tất cả những kẻ còn lại.
Điềm nhiên.
Như chẳng có việc gì.
Nhưng trong tay.
Đao kiếm.
Đã đầy đủ.
Kẻ trẻ tuổi búng tay.
Thời không ổn định.
Cô gái trẻ búng tay.
Lão già kia lành lại.
Nhưng khi lão già kia lành lại.
Đầu của hai người kia đã rơi xuống.
"Bạch Cốt Vương thuật." Lão già nhả ra từ trong miệng một khối xương lớn.
Xương lớn.
Tách thành nghìn mảnh.
Nghìn mảnh nhỏ rồi lại lớn.
Lớn.
Rồi lại hợp.
Hợp.
Thành cự nhân.
"Đại tướng quân vội vàng quá." Lão già sau khi hợp lại rồi.
Sau khi cự nhân từ xương được dưng nên rồi.
Mới điềm tĩnh nói.
Hai kẻ nam nữ kia cũng dựng lên cái đầu của mình.
Tuy hơi khó khăn.
Nhưng vẫn gắn đầu lại được.
"Ta chỉ thử kiếm."
"Đâu có tính là vội vàng." Trung niên nhân thấy vậy thì cười đáp.
Lão già nghe vậy thì khẽ cười.
"Ngông cuồng."
Cạnh bên lão già khác đang ngồi trên mỏm đá.
Người.
Cô gái?
Có thân hình thiếu nữ mà cái đầu của bà già.
Tay chẳng biết khi nào nắm một cái trượng.
Gõ gõ vào người lão già mà lên tiếng nói.
"Ngươi không lên những kẻ kia có thể c·hết."
Lão già đang ngồi trên hòn đá nghe vậy thì chậm rãi cất tiếng nói:
"Có những người không thích làm nhưng vẫn muốn được lợi to."
Bà lão bên cạnh im lặng mà chẳng nói nữa.
Bên kia đại tướng quân nhìn vào cự nhân.
Mà điềm nhiên nói.
"Ta đã nghe về thi vương trượng."
"Rằng thi vương không c·hết thì người bất diệt."
"Ta đã nghe về thi vương kiếm."
"Rằng kiếm không nát thì thi vương không vong."
Nhìn về phía lão già.
"Vị môn chủ đây đã lấy sở học cả đời đúc kết để liều một trận với ta."
"Thì ta."
"Cũng nên phụng bồi cho thỏa đáng."
Lão già đang ngồi trên mỏm đá từ phương xa thấy vậy liền đứng lên nghiêm giọng nói:
"Không còn đường chốn nữa rồi."
Lão bà bên cạnh cũng cau mày rồi gật đầu.
"Ừm."
"Không còn đường chốn nữa."
Đại tướng quân lấy ra một thanh kiếm sắt bình thường.
Lão già từ đằng xa nhìn thanh kiếm ấy mà thì thào phun ra ba chữ:
"Diệt Vương Kiếm."
"Nghe đồn nó lấy máu của Đại Xuân vị kia lão tổ mà đúc thành."
"Có đúng không?" Lão già tay kiếm tay trượng nhìn thấy thanh kiếm đứng sau cự nhân mà nói.
"Ngươi cũng có đôi mắt." Trung niên nghe vậy khẽ cười.
"Nghe đồn Hạ gia vị kia lão tổ, sau khi thể hiện ngập trời thần uy, phóng ra vô thượng thần thông, dùng ngày làm đơn vị, chém c·hết vị kia Đại Xuân lão tổ, máu của hắn được dùng để đúc kiếm, xương với thịt được cho là một trong những nguyên liệu chính không bàn, nghe nói đến bây giờ, đằng sau lớp tay cầm đã được rèn giũa một cách cẩn thận kia, vẫn còn một miếng xương, của Đại Xuân vị kia lão tổ."
"Không ngờ."
"Nó lại nằm trong tay của thái tử."
"Không ngờ."
"Nó."
"Lại nằm trong tay ngươi."
"Thời không."
"Với Diệt thuật."
"Giờ b·ị c·hém trúng là không còn đường về nữa nhé." Trung niên nhân ngắm thanh kiếm trong tay.
Cười trêu chọc nói.
"Chúng ta sẽ xem ai không có đường về." Lục môn chủ đã đông đủ.
Lão già kia.
Cất lời.
Ngồi ở trong quán trà.
Cảm nhận khí tức xa.
Hai lão già trò chuyện.
"Ngươi muốn đặt ai nào?"
"Diệt Thuật lại còn nắm trong tay Diệt Vương Kiếm, thời không gian đều bị nó chưởng khống, kiếm chém vào là vĩnh viễn không thể hiện hồi."
"Đồng thời lại còn là đại tướng quân của thái tử, bước ra từ biển máu và núi thây."
"Kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ lâu năm chiến binh còn chẳng sánh được bằng."
"Bên kia là lục môn môn chủ."
"Thi thuật."
"Thi vương không diệt chủ nhân không c·hết."
"Thi kiếm không hủy thi vương không diệt."
"Còn có khô hạn thuật và trù phú thuật hai môn môn chủ."
"Khô hạn có thể làm người khác năng lượng mất sạch đấy là yếu tố cơ bản, thường với kẻ khác chỉ cần phóng ra là được, nhưng với đại tướng quân phải chạm vào mới dính, họ có chạm được vào đại tướng quân không?"
"Trù phú có thể làm năng lượng đã mất lại hồi, nhanh chóng không chậm rãi, nhưng có đủ để đấu với đại tướng quân không, diệt thuật khắc c·hết nó mà."
"Vạn sát có thể liên tục đánh lén, gây khó khăn cho người, nhưng có làm khó được đại tướng quân không."
"Huyển ảo có thể lừa được người."
"Nhưng có lừa được ai đó không?"
"Hóa thực có thể làm kỳ tích, nhưng có thể có kỳ tích khi đấu với đại tướng quân không?"
"Quá khó nói."
"Đội hình của lục môn môn chủ quá hòa hảo."
"Hợp lệ."
"Có công có thủ."
"Có đánh lén có hồi phục."
"Nhưng họ đang đấu với đại tướng quân."
"Thi vương với đại tướng quân chỉ như trò hề."
"Khô hạn với trù phú bị diệt thuật khắc chế, kể cả có chạm, cũng lấy được mấy phần, kể cả có hồi, cũng hồi được bao nhiêu."
"Vạn sát là con dao trong bóng tối, nhưng đấu với đại tướng quân."
"Chỉ sợ chưa đâm được người."
"Đã đâm mình."
"Huyễn ảo đâu có thể lừa được người."
"Hóa thực chỉ sợ chưa làm được kỳ tích đã vong."
Lão già ngồi bên nghe vậy bình tĩnh thưởng trà.
Rồi cất tiếng nói.
"Nhưng đại tướng quân nay đâu còn mười."
"Nay đại tướng quân."
"Mười không còn một."
"Trước."
"Có thể lực trảm thiên hạ phối hợp với Diệt Vương Kiếm."
"Nay chỉ sợ kỳ tích là thứ mà đại tướng quân cần."
"Cứ để xem đi." Lão già bên cạnh nghe vậy thì nói.
"Dù sao cũng đã từng ngang dọc bốn phương."
"Cũng được người ta công nhận rằng có tài, có bóng của đại tướng quân năm đó."
"Nếu như dễ dàng thế, sao có thể được gọi là bóng của ai kia."
Lão già bên cạnh nghe thấy thế thì cười.
"Cứ xem đi."