Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 353: Chiến Bại

Chương 353: Chiến Bại


"Thưa mẹ."

"Nếu sinh ra ở một cuộc đời khác."

"Không mang thù hận này."

"Mẹ có thương yêu con không?"

"Có ôm con, dù chỉ một lần?"

Chiến trường đổ nát.

Khô cặn đến từng tấc đất.

Hàng trăm hàng nghìn cái xác của thi vương.

Hàng trăm hàng nghìn cái thây bị cắt.

Đại tướng quân nửa quỳ ở dưới đất.

Đầu cúi gục nhưng tâm chỉ lên trời.

Kiếm vỡ nát với hai mắt trống rỗng.

Đao kiếm muôn chỗ cắm khắp người.

Xung quanh là lục môn chủ đang ngồi.

Chẳng có mệt mỏi.

Chẳng có bi thương.

Họ chỉ lặng.

Ngắm nhìn đại tướng quân ấy.

Người thiếu nữ bỗng hiện lên trước mặt.

"Lão tổ tông."

"Người đã đến đây rồi."

Giọng của đại tướng quân thều thào nói.

"Thưa người liệu con có làm tốt."

"Nghỉ ngơi đi người dũng sĩ ngươi đã làm tốt rồi."

Nặng nề đôi tay đại tướng quân xích đến gần cô gái trẻ.

Núp vào trong lòng như chim nhỏ niếp vào lòng mẹ kia.

Ôm lấy thân hình gọn gàng người con gái.

Như chẳng muốn ai phải rời đi.

Vuốt lấy mái tóc đã nhuộm lấy máu đỏ.

Thiếu nữ cười, vuốt mái tóc ai kia.

"Ngủ đi con, ngủ đi người dũng sĩ, ngươi đã làm, làm tốt lắm rồi."

Quay lại thực tế.

"Ngươi thua rồi." Trong quán trà một lão già cười nói.

Lại già còn lại khẽ cười ném ra đấy mấy đồng xu đưa tay.

Phương xa có văn sĩ lặng đấy, đứng lầu cao ngắm chân trời xa xôi.

Trên chiến trường.

Đại tướng quân nửa quỳ mà c·hết.

Nhưng khi c·hết.

Lại c·hết với nụ cười.

"Chúng ta thua rồi." Một trong sáu vị môn chủ khi nhìn thấy đại tướng quân c·hết rồi thì nói.

"Diệt Vương Kiếm chém trúng, chúng ta không còn sống được lâu."

"Thân lại trọng thương không thể làm được nhiều việc."

"Ngày giờ chẳng nhiều vừa là chúng ta vừa là môn phái."

Những người còn lại nghe đều hiểu, hiểu nhưng không nói nhiều.

"Sắp xếp cẩn thận, còn lại do duyên phận mặc đời."

"Ừm."

Sáu vị môn chủ nói.

Nói rồi đi mất.

Để mặc cái xác của đại tướng quân.

Nửa quỳ ở nơi đó.

Lặng trên chiến trường.

Thái tử trên lầu cao, mắt nhìn về phương xa, người lặng mà chẳng nói, nhưng nước mắt, một giọt rơi.

"Đã đến lúc rồi."

Thái tử điềm nhiên nói.

Khi nước mắt đã khô.

"Thưa thái tử thần nghĩ chuyện này nên bình tĩnh."

"Vội vàng quá mức ắt sẽ bị dính mưu kế ngay."

"Bậc quân vương không thể nào bị dính líu tình cảm."

"Quyết định là lý trí tình cảm mặc nó sau." Lão thái giám cản lại nói.

"Thời đã tới."

"Có những thứ ta dựa vào ý trời." Thái tử nghe vậy điềm nhiên đáp lại.

Lão thái giám lại vội cản lại nói.

"Thưa thái tử."

"Lục môn giờ rất yếu chẳng mấy chốc sẽ tự tan."

"Đằng nào cũng đã chờ."

"Sao phải làm việc ác."

"Mong thái tử nghĩ lại."

"Chuyện vô ích thu tay."

"Ý ta đã quyết."

"Ngươi chớ cản đường." Thái tử cương quyết.

"Thái tử." Lão thái giám tuyệt vọng nói.

"Mong người nghĩ lại." Hi vọng lòng người khác.

Nhưng thái tử cương quyết.

"Triệu tập văn võ bá quan."

Thượng triều.

Ngồi trên ngai vị cao.

Thánh vương đang ngồi đó.

Ngồi im lặng chẳng nói.

Đợi thái tử vào triều.

"Ngươi quá vội vàng." Thánh vương nhìn con mà khẽ nói.

"Mất con nỗi khổ ai cũng sót, nhưng hoàng đế cao không thể để tình cảm vướng lấy mình." Thánh vương dặn dò.

Thái tử nhìn thánh vương mà chẳng nói.

Thánh vương lặng ngồi.

Nôn ra máu.

Thánh vương nhìn xuống thái tử.

Lại thở dài.

"Anh minh cả đời."

"Ngốc trong nhất thời."

"Kẻ địch nằm bên gối."

"Kẻ địch người ngươi thương."

"Văn sĩ k·ẻ g·ian trá."

"Ngươi biết không ngốc tử?" Thánh vương thều thào.

Giọng nhỏ nhẹ.

Như trách móc.

Đứa con hư.

Thái tử đứng lặng ở trước ngai vàng.

Lặng người mà chẳng nói.

"Anh minh cả đời."

"Ngốc trong nhất thời."

"Con trai ta."

Thánh vương vừa trách, vừa trìu mến tiến tới xoa đầu con trai mình.

Gỡ lấy vương niệm.

Đội lên đầu thái tử.

Miệng hô to tiếng cuối.

"TA TUYÊN BỐ THÁI TỬ NAY THÀNH TÂN HOÀNG."

Bách quan quỳ lạy.

Ngay sau ba quỳ chín vái của bách quan.

Thái tử ngồi trên ngai vàng.

Ngay khi ba quỳ chín vái cho đứa con.

Thái thượng hoàng q·ua đ·ời ở điện ngọc.

Văn sĩ phương xa trông vậy t·ự s·át c·hết.

Để đến khi hoàng tử cùng công chúa đến điện ngọc.

Thái tử mới chậm rãi đến nơi của tam hoàng tử.

Đặt vương niệm lên đầu tam hoàng tử rồi cất tiếng.

"TA TUYÊN BỐ TAM HOÀNG TỬ NAY LÀ TÂN HOÀNG."

Bách quan bàng hoàng mà rồi chẳng nói.

Ba quỳ chín vái đối tam hoàng tử.

Ba quỳ chín vái từ phía thái tử.

Tam hoàng tử nay là tân hoàng.

Khi bách quan chưa hiểu được đại thế.

Thái tử đ·ã c·hết trên điện vàng.

Ngay sau khi thái tử đi bước cuối.

Hàng trăm võ tướng bước vào.

Khi tam hoàng tử lên ngồi lấy hoàng vị.

Bách quan lại một lần nữa bàng hoàng.

Đại tướng quân dẫn đầu.

Bách quan càng thêm kiêng kỵ.

Họ e ngại.

Người tạo phản đây rồi.

Nhưng khi tam hoàng tử nay nhìn xuống.

Đại tướng quân đã quỳ dưới chân người.

"Đại tướng quân cùng trăm quan gặp hoàng đế bệ hạ."

"Gặp hoàng đế bệ hạ."

Hàng trăm võ quan đồng thanh nói.

Đến phút đây.

Họ vỡ lẽ ra rồi.

Giả bệnh một đời.

Trù tính một đời.

Tam hoàng tử.

Chiến thắng.

"Đại Phàm Lang triều có luật."

"Lên ngôi một ngày tuy hợp pháp nhưng vẫn chưa được ghi vào gia phả, tính là hoàng đế."

"Nay ta nhận vương niệm làm tân vương."

"Tuy hoàng huynh không được ghi vào gia phả, nhưng vẫn chôn cất cẩn thận nơi hoàng lăng."

Tam hoàng tử điềm nhiên nói.

"Ta Hạ Cơ Thời, nay lên ngôi hoàng đế, làm vị hoàng đế thứ ba của Đại Phàm Lang triều."

"Nay bách quan người nào có lòng khác hãy rời đi, nay bách quan người nào không lòng khác, nguyện vì ta mà thì ở lại."

"Nguyện c·hết vì thánh thượng, nguyện c·hết vì thánh vương."

Đại tướng quân lập tức quỳ lạy, tiếp ngay sau đó là hàng ngũ võ quan.

Thời.

Khác.

Văn quan đám người ngay sau đó cũng quỳ lạy.

Tam hoàng tử điềm nhiên gật đầu.

Đôi tay khẽ giơ lên.

Không khí im bặt lại.

"Nay ta lệnh cho đại tướng quân, lập tức dụng binh đi đánh giặc, lập tức dụng binh đi cứu nước."

"Vâng, nguyện c·hết vì thánh thượng, nguyện c·hết vì thánh vương."

Đại tướng quân dập đầu nói.

"Cứu nước quan trọng nay cứ như vậy bãi triều." Tam hoàng tử cũng chẳng ham dài dòng chỉ nói đến vậy.

Cung thỉnh thánh thượng.

Bách quan cúi mình dập đầu.

Ở nơi hoàng lăng xa.

Có nữ nhân lặng đấy.

Đầu đội theo khăn tang.

Im lặng chẳng nói gì.

"Ngươi có thấy lòng ta."

"Vừa mất con mất chồng, vừa mất cháu mất dâu."

"Những người vừa mới hiểu, những người đã biết lâu."

"Nay họ đã đi hết."

"Bỏ lại một mình ta."

"Tất cả trong một ngày."

Tam hoàng tử lăng người đấy mà chẳng nói.

Hoàng.

À không.

Thái hậu điềm tĩnh lại nói tiếp.

"Trù tính cả một đời."

"Cuối cùng không bằng người."

"Không bằng người mà c·hết."

"Giờ c·hết rồi mang ác danh g·iết cha."

"Hạ độc cha còn chẳng đạt được vị."

"Lên ngôi chốc lát còn chẳng được tính là vương một đời."

"Để rồi tất cả là những thứ người khác tính."

"Quân đội tha thiết muốn từ lâu đã trong tay người nào."

"Đúng là, anh minh một đời ngốc trong nhất thời, ngốc tử."

Thái hậu thoáng rơi lệ.

Rồi cay độc.

"Cũng phải cung thỉnh thánh thượng."

"Ta đoán rằng năm đó q·uân đ·ội không phải trong tay tứ hoàng tử mà là trong tay ngài."

"Diễn cái trò mâu thuẫn để khiến người đời nghĩ rằng q·uân đ·ội và thái tử có xích mích khó gần được."

"Để thái tử chạy theo mấy chục năm chẳng đồng ý."

"Ta đoán ngài đã tự tay g·iết em mình."

"Chính ngài là người đã g·iết tứ hoàng tử."

"Nay lại khiến cho người đời hiểu thành con g·iết cha vợ g·iết chồng."

"Dù thực sự chỉ là con đàn bà kia đã đầu độc c·hết cả hai người."

"Nhưng ngài lại đi nước cờ cao thâm hơn để khiến kẻ có trí cũng phải hiểu nhầm nếu tìm hiểu."

"Vì con đàn bà văn sĩ kia là con của thừa tướng cũ, có thù với thái tử."

"Ngài dùng người như thần thánh thượng ạ, ngài dùng người như thần."

Thái hậu điên loạn nhìn tam hoàng tử mà nói.

Chương 353: Chiến Bại