Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 354: Sự Thật
"Các ngươi tự cho mình là người thông minh." Tam hoàng tử điềm nhiên nói.
"Suy nghĩ ra một viễn cảnh rồi chắc chắn nó là thật."
"Tưởng mình tính kế được người, thấu hiểu được người."
"Nhưng ngờ đâu từ đầu đến cuối đều sống trong sự bao bọc của thái tử."
"Từ đầu đến cuối các ngươi đều sống trong sự tính toán của thái tử."
Hoàng hậu nhìn tam hoàng tử điềm nhiên.
Nghe vậy.
Bỗng ngơ ngác.
"Ngươi tưởng rằng thái tử không biết người đàn bà kia tính kế sao?" Tam hoàng tử thấy vậy nhưng vẫn điềm nhiên nói.
"Ngươi tưởng rằng thái tử không biết người đàn bà kia hại con mình."
"Ngươi tưởng rằng thái tử không biết con mình khổ."
"Thái tử biết hết."
"Thế làm sao?" Hoàng hậu gào lên nói.
Tam hoàng tử vẫn điềm nhiên đáp lời.
"Bởi vì đây là một bàn cờ lớn và chúng ta chỉ là những con cờ nhỏ."
"Thái tử dù biết dù hiểu nhưng không đủ lực để thay đổi nên mới thuận theo ý trời."
"Ngươi có hiểu không, thái hậu?"
Nói rồi hắn quay lưng rời đi.
Để đến khi xuất hiện thì hiện ở trên đài cao.
Cạnh với tướng quân nơi đó.
Để khi ngắm lên bầu trời cao mãi.
Tam hoàng tử cất lời.
"Đây là ván cờ ngươi nhìn chẳng thấy, ta xem chẳng thấu hết."
Rồi thoáng thở dài.
Bầu trời hôm nay sao đẹp quá.
"Thưa thánh thượng thái hậu gửi thư cho ngài." Một trong bốn vị đông tây nam bắc tướng quân.
Đến gần tam hoàng tử.
Kính cẩn hành lễ mà nói.
"Ngươi đọc đi." Tam hoàng tử điềm nhiên đáp.
"Thưa thánh thượng, thái hậu nói." Một trong bốn vị đông tây nam bắc tướng quân mở bức thư ra đọc.
Rồi trầm ngâm.
Sau mới cất tiếng.
"Thưa thánh thượng, thái hậu nói, rằng ngài nâng thái tử lên để che đi sự dối trá, rằng thái hậu sẽ hận ngài đến hết cuộc đời."
"Ừm." Tam hoàng tử điềm nhiên như chẳng có việc gì.
Một vị khác trong đông tây nam bắc bốn vị tướng quân lập tức thấy vậy liền quỳ xuống mà dập đầu nói.
"Mong ngài đừng vì những lời nói của nữ nhân mà sầu bỏ."
"Đất nước này cần ngài, người dân này cần ngài."
"Những kẻ mờ mịt tuy không biết, nhưng nếu họ biết họ cần ngài, xin ngài, đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà bỏ đi."
Bốn vị tướng quân cũng theo đó mà quỳ xuống, thành khẩn.
Tam hoàng tử nghe vậy thì chẳng nói, chỉ lặng.
Ngắm trời.
"Thái tử cần ta, dùng c·ái c·hết để mời ta, các ngươi cần ta, bỏ cái tôn nghiêm mà thành khẩn quỳ xuống."
"Nhưng đây là ván cờ rộng lớn còn chúng ta chỉ là những con cờ nhỏ bé, có là ta, chẳng ích gì."
Tam hoàng tử điềm nhiên khẽ nói.
"Thánh thượng đừng làm vậy." Một trong bốn vị đông tây nam bắc tướng quân nghe vậy như sắp khóc liền nói.
"Cái tài của ngài sánh ngang với thiên cổ."
"Đương thế anh tài xứng có ngài một trong."
"Đến cả Ngự Lang tông tông chủ cũng công nhận ngài một chín một mười với vị ấy."
"Cái tài như thế sao không phá nổi vòng vây."
"Chỉ là hai phương đang đấu cờ thôi mà."
Tam hoàng tử nghe vậy khẽ cười.
Chậm đến.
Vỗ nhẹ vai của vị tướng quân ấy rồi nói.
"Nếu nó chỉ là hai phương, ta đã phá vòng vây từ lâu lắm rồi."
Chân chậm bước.
"Chính vì bàn cờ quá lớn các ngươi chẳng nhìn thấy."
"Chính vì bàn cờ quá lớn ta chẳng thể đổi thay."
Lưng rời đi.
"Thánh thượng xin hãy cứu lấy đất nước này." Một trong bốn vị đông tây nam bắc tướng bật khóc quỳ mà nói.
Tam hoàng tử.
Chỉ rời đi.
Chẳng nói.
Dạo bước trên những hành lang rộng thênh thang.
Của cung điện được đúc từ vàng ròng.
Của cung điện được tô lên ngọc quý.
Tam hoàng tử đi mà chẳng nói.
Chỉ lặng rồi bước đi.
Sau lưng là đông tây nam bắc tứ tướng.
Bỗng.
Hắn khựng người lại.
Đôi mắt ngước nhìn về phương xa.
Phương xa.
Nhưng lại gần ngay trước mắt.
Là trưởng công chúa đang đánh cờ cùng con gái mình.
Là trưởng công chúa.
Đang vui vẻ thưởng trà bên con gái.
Người thiếu nữ ấy.
Người con gái ấy.
Cô ấy.
"Thánh thượng."
Một trong bốn vị đông tây nam bắc tứ tướng thấy vậy bỗng lên tiếng.
Tam hoàng tử như giật mình tỉnh mộng.
Rồi lại điềm nhiên bước đi.
Đi mà chẳng nói gì.
Ngày hôm sau là ngày đánh trống ra trận.
Đoàn người bước đi.
Dẫn đầu là tam hoàng tử.
Văn võ bá quan hai phe cũng không chậm bước chân.
Tất cả đều dũng mãnh đi theo người.
Dân chúng.
Hò lên tiếng chiến thắng.
Vì họ biết vui sướng sắp đến rồi.
Khởi binh.
Thần tốc.
Ngày hôm sau ngay sau khi tiếng trống trận.
Ngàn vạn binh lính đã xông lên.
Quân đội dưới sự chỉ huy của đại tướng quân đã một người nghiền ép lục môn phái.
Giặc phạm nước liên tục bại lui.
Giặc bán nước liên tục hàng c·hết.
Dù có lên rừng hay xuống biển.
Cũng chẳng thế nào chốn được.
Thế công của Đại Phàm Lang triều.
Dũng mãnh như thần.
Lục môn đã phải co mình vào trong góc nhỏ.
Ôm chặt lấy nhau để bảo đảm sống qua ngày.
Lục môn chủ vô hình vô bóng.
Vô ảnh vô tung.
Tối đó trong doanh trại của đại tướng quân.
Đã khuya rồi nhưng người vẫn ngồi làm việc.
Trước bản đồ lớn.
Trước những địa điểm.
Đều được người phân tích không bỏ xót chỗ nào.
Có người lính chạy đến.
Thông báo điều gì đó.
Đại tướng quân nghe xong.
Gật đầu rồi phất tay.
Sau khi người lính đi.
Có bóng người bước vào.
"Đại tướng quân khuya rồi không ngơi nghỉ."
"Người tu hành đâu cần nghỉ phút giây." Đại tướng quân thấy người thì cười đáp.
"Tướng quân có lòng." Người kia cất tiếng.
Đại tướng quân cười.
Vẫy vẫy tay.
Lính tiến đến.
Pha trà.
Rót trà.
Người kia kiên nhẫn.
Đại tướng quân im lặng.
Trà được rót.
Người lính đi ra.
Đại tướng quân.
Mới cất tiếng hỏi.
"Vậy không biết đêm rồi thừa tướng đến nơi ta có việc gì?"
Thừa tướng nghe vậy khẽ cười rồi im lặng.
Thưởng trà.
Không nói.
Sau.
Trà hết một nửa.
Đặt ly xuống.
Mới cất tiếng.
"Đại tướng quân đi theo thánh thượng đã lâu."
"Không biết có thể nói cho ta đôi chút về con người của thánh thượng."
"Chẳng phải thừa tướng ngài đã biết thánh thượng được mấy mươi năm rồi sao?" Đại tướng quân nghe vậy cũng chẳng vội trả lời mà điềm nhiên hỏi lại.
Thừa tướng nghe vậy thì lắc đầu.
"Ta đã sống mấy mươi năm, nhưng đến nay vẫn chưa hiểu được con người của thánh thượng."
"Tại sao phải vất vả tìm hiểu nếu ngày đó có thể rời đi." Đại tướng quân nói.
"Chính vì muốn ở lại nên mới phải vất vả tìm hiểu." Thừa tướng đáp lời.
"Tìm hiểu về con người của thánh thượng, của đại tướng quân ngài." Thừa tướng.
Nhấn mạnh.
Vài chữ cuối.
"Ta nguyện c·hết vì thánh thượng." Đại tướng quân điềm nhiên nói.
Thừa tướng giật mình.
Nhưng rồi lại điềm nhiên.
"Vậy thánh thượng là người như thế nào?" Thừa tướng hỏi rất kính cẩn.
"Thánh thượng sao?" Đại tướng quân nói.
"Ngài có đôi mắt, nhìn người biết mà."
Rồi điềm nhiên trả lời.
Sau đó lâu.
Trong nơi làm việc của tam hoàng tử.
Đại tướng quân đang lặng ngồi ở một góc.
Xem bản đồ.
Lên kế hoạch.
Thừa tướng đang đứng ở một bên.
Xếp lại giấy sửa lại đồ.
Cho thánh thượng.
"Tam hoàng tử ốm yếu ngày nào, nay đã thành thánh thượng cao lớn."
Một bóng người chẳng biết từ đâu xuất hiện, một bóng nữ nhân, ngồi trên bàn làm việc của tam hoàng tử.
Thừa tướng khẽ ngạc nhiên, nhìn xuống tam hoàng tử, rồi lại nhìn lên chẳng nói.
Đại tướng quân vẫn điềm tĩnh tập trung vào việc lên kế hoạch.
Tam hoàng tử chẳng thèm nhìn lấy một lần mà vẫn điềm nhiên sửa soạn lại những giấy tờ còn bừa bộn.
"Đường đường sinh khỏe mạnh, lại trang vẻ yếu đuối, mẹ bị g·iết trước mắt, mặt chẳng đổi một sắc."
"Đường đường được vị anh tài ở phương bắc, nhận lấy không so với mình thua kém, một chín một mười."
"Vậy mà lại co mình giả bệnh giả ốm."