Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 355: Ngày Tàn

Chương 355: Ngày Tàn


"Không chẳng phải là giả bệnh giả ốm."

"Mà có khi là mặc lấy sự đời."

"Dưỡng tứ hoàng tử từ một phôi sắt hỏng lên thành bậc anh hùng."

"Ngang tay thậm chí là chiến thắng thiên tài thái tử."

"Chuyện này trước ta thấy nghi, giờ ta đã thấu."

"Trí sánh ngang bậc anh tài."

"Tình thì lạnh lùng chẳng nói."

"Mẹ mình c·hết mặc chẳng đổi sắc, mẹ mình c·hết vô tâm trả thù."

"Một tay dưỡng em nuôi em khôn lớn, một tay g·iết em vì chẳng muốn phí thời gian dạy dưỡng thêm."

"Để thái tử lên ngôi nhưng thực ra trong bóng tối là một tay nắm triều chính."

"Để tất cả nghĩ rằng mình là người có kiểm soát."

"Nhưng thực chất đều là con rối trong tay người."

"Thảm án con g·iết cha cha g·iết con đoạt ngai vị, hay mấy mươi năm trước tứ hoàng tử cùng thừa tướng c·hết đều do một tay của người."

"Có lẽ cũng là trả thù cho mẹ."

"Nhưng viết người chi tài cao thâm quá."

Thừa tướng không nói.

Nhưng tay run cầm cập.

Vì mọi nghi hoặc mà mình chẳng bao giờ nghĩ đến.

Giờ đã có lời đáp án.

Mọi hành động đều không có bằng chứng.

Nhưng h·ung t·hủ chỉ đúng vào một người.

Không còn chẳng phải người ấy.

Là tâm trí này đang tự lừa chính nó.

Càng nghĩ nhiều.

Tay thừa tướng càng run.

"Đừng run sợ thế chứ thừa tướng." Người thiếu nữ nhìn qua tay thừa tướng đang run mà cười nói.

"Ông cũng chỉ là con rối được người lập trình sẵn muốn sao thì hành động vậy, tuy sinh là người nhưng lại bị thao túng như rối thôi."

"Khác biệt giữa ông và đại tướng quân là."

"Đại tướng quân nhận ra mình bị thao túng."

"Còn ông không."

Thừa tướng nghe vậy mắt nhìn qua đại tướng quân vẫn điềm nhiên nhìn về phía bản đồ lên sách lược.

Đôi mắt chẳng biết tự bao giờ, không dám nhìn xuống người.

"Nói gì đi đại tướng quân, đường đường là Đại Phàm Lang triều kẻ hùng mạnh nhất lại cam nguyện làm c·h·ó trong tay người à." Người thiếu nữ quay ánh mắt lăng lệ nhìn người đang ở một góc lên sách lược.

Đại tướng quân nghe vậy cười rồi đáp.

"Sao ngươi không nghĩ là mình cũng bị thao túng trong tay người."

"Khác với ta ngươi còn là lão tổ."

Người thiếu nữ nghe vây hừ lạnh chẳng nói.

"Vậy ngươi định cứu Đại Phàm Lang triều như nào?"

"Vương triều này ngươi cứu như nào?" Người thiếu nữ lớn giọng nói với tam hoàng tử.

Vẫn điềm nhiên tam hoàng tử chẳng nói.

Thừa tướng cũng im lặng.

Căn phòng như tĩnh lại.

Tất cả chờ đợi người.

"Không ai có thể lấy một xô nước nhỏ để dập một căn nhà đang cháy."

"Không ai có thể lấy một tấc đất nhỏ để ngăn cho n·úi l·ửa p·hun t·rào."

"Ngươi ngươi." Người thiếu nữ run sợ chỉ tay vào tam hoàng tử mà nói.

"Ngươi điên rồi, đấy là hàng hàng tỷ sinh mạng đấy, ngươi có hiểu không?"

"Nếu có thể thay đổi ta đã thay đổi, nhưng giờ chỉ mặc cho duyên người."

"Ngươi tìm c·hết." Người thiếu nữ cự chưởng đánh tới tam hoàng tử.

Nhưng cánh tay đánh tới ngay sau đó đ·ã b·ị r·ơi xuống.

Đại tướng quân chỉ nhìn còn chẳng động.

Ôm lấy tay mất thiếu nữ biến ra ngoài.

"Thánh thượng." Thừa tướng định nói liền ngừng.

Ngạc nhiên giờ, tâm tình còn phức tạp.

Ngự Lang tông.

Trong phòng của Hạ Nguyệt công chúa.

Nàng vừa trải qua những ngày dài bế quan tu luyện mặc sự đời.

Khi đôi mắt mở ra.

Có con chim nhỏ đang ngậm lấy lá thư đợi nơi cửa sổ.

Đôi môi sinh đẹp khẽ cười nàng chậm tiến đến đấy.

Mở lấy bức thư những dòng chữ quen thuộc.

"Khi ta nhắm mắt lại, ta có thể thấy những thứ nàng nhìn thấy."

"Khi ta cụp tai lại, ta có thể nghe thấy những thứ nàng nghe thấy."

"Khi đôi tay này chạm lên lồng ngực mình, ta có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong trái tim người con gái."

"Đấy là tất cả những gì ta có thể cảm nhận được, kể từ cái ngày hôm ấy."

Hạ Nguyệt mỉm cười.

Đốt đi bức thư.

Định viết vài dòng chữ hồi âm.

Có một cơn gió mới.

Lại mang bức thư đến.

Nhìn bức thư nàng cau mày.

Mở bức thư nàng biến sắc.

Thư viết chưa trả lời.

Người lại vội đi ngay.

Bạch Lang Phong.

Đứng trước ngọn núi lớn.

Ngọn núi của Bạch Lang Chân Nhân.

Ngự Lưng tông lão tổ đang ngự trị.

Đang tu hành.

Hạ Nguyệt phi như bay lao tới.

Nàng vội vàng.

Như thời gian là kẻ địch của nàng vậy.

Chiến sự của Đại Phàm Lang triều truyền đến.

Lục môn liên tục đại bại.

Đáng lẽ nàng phải vui?

Hay mất anh nỗi buồn?

Chẳng biết.

Trắng như tuyết con sói ngự ở giữa cửa vào núi lớn.

Chẳng biết nó ăn gì mà khi ngủ thân nó to như tòa núi nhỏ kia.

Nằm ngủ nơi đó.

Nhưng miệng lại không đóng vào.

Răng trắng như tuyết.

To như tấm thân người.

Móng vuốt sắc bén quét qua cây là đổ.

Hơi thở mạnh mẽ khiến cho mỗi hơi thở ra hít vào như một trận cuồng phong.

Một trận cuồng phong.

Đến Hạ Nguyệt nàng còn chẳng thể đứng vững.

Biết Hạ Nguyệt đến gần.

Nhưng mãi nó mới mở mắt ra.

Thân thể chầm chậm đứng lên.

Cánh cửa to lớn nhỏ bé so với nó.

Ánh mắt nó sắc bén chỉ liếc qua thôi khiến cho nàng chẳng thể đứng yên.

"Con người."

"Ngươi đến đây làm gì?" Nó nhìn xuống Hạ Nguyệt, điềm nhiên nói.

"Hãy mau tránh ra, ta đến đây để gặp lão tổ." Hạ Nguyệt dù sỡ hãi nhưng vẫn rất vội vàng.

"Tránh ra."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha." Con sói nghi hoặc sau đó lại cười lớn.

"Ngươi một kẻ Hoàng Cơ còn chưa tới mong muốn gì về việc khiến ta tránh ra."

"Ngươi."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha." Con sói lại cười.

Cười man dại.

"Ta cần phải gặp lão tổ." Hạ Nguyệt gấp nói.

"Có chuyện gì mà phải gặp lão tổ."

"Ngươi có thể nói với ta."

"Hôm nay là ngày đẹp trời."

"Nếu ta nhớ ta sẽ nói cho."

Con sói giữ lấy nụ cười rồi nói tiếp.

"Cầm lấy." Hạ Nguyệt đưa bức thư cho con sói.

Nó vẫn giữ nụ cười.

Nhưng khi nhìn bức thư.

Nó đọc.

Rồi điềm tĩnh.

"Đi vào đi."

"Nhưng đến trước nhà hãy đợi."

"Để ta thông báo lão tổ."

Xong nó đi vào luôn.

Mà chẳng nói thêm.

Hạ Nguyệt dù gấp trên mặt.

Nhưng lại bỗng dưng thở phào.

Chẳng biết vì sao.

Nàng theo chân sói.

Ở đây vô cùng đơn sơ.

Khu rừng rậm rạp.

Dường như không có sự dọn dẹp.

Chỉ có đường chính là gọn gàng.

Rộng lớn.

Theo chân con sói.

Tiếng bước chân của nó uỳnh uỳnh đổ xuống.

Giống như người khổng lồ dậm chân.

Đi mãi.

Đi mãi.

Đi mãi.

Một người theo sói.

Đến căn nhà nhỏ.

Đơn sơ.

Giản dị.

Một căn nhà sàn.

Con sói bỗng hóa nhỏ.

Như con sói thường.

Đứng thẳng như người.

Đi bằng hai chân.

Bước vào nhà nhỏ.

Hạ Nguyệt nàng lặng lẽ đứng ngoài.

Quan sát.

Nơi đây có lẽ là nơi gọn gàng nhất trong cả khu này.

Cây cối được dọn cẩn thận.

Cỏ được cắt gọn gàng.

Thậm chí.

Còn tỉ mỉ.

Tất cả các cọng cỏ đều dài bằng nhau.

Rộng bằng nhau.

Xanh mơn mởn.

Trải khắp khu vực nhỏ này.

Nhà giống như được xây từ rất lâu rồi.

Gỗ sáng lên ánh vàng.

Nhưng không phải như loại gỗ nào đó.

Mà giống như thể màu nó được sơn lên.

Trước cửa nhà còn có vài chậu hoa.

Còn chẳng phải loại dược liệu nào đó.

Chỉ đơn giản là hoa cho đẹp.

Hạ Nguyệt nàng cứ đứng lặng đấy.

Quan sát.

Dù lòng rất gấp.

Nhưng lại không thể gấp được.

Cánh cửa chậm rãi mở.

Nàng ngước đầu lên.

Có con sói bước ra.

Nó nhìn nàng.

Rồi lại lặng ngồi ở trước cửa.

Sau một lúc nữa.

Mới có lão già.

Với quần được sắn lên.

Râu tóc dài bạc phơ.

Áo dài cũng được sắn gọn.

Đang cầm bức thư tay.

Đọc mà điềm nhiên chẳng nói.

Con sói ngáp lên một tiếng dài.

Ngay khi người định nói.

Lão già khẽ lườm con sói.

Rồi lại chậm rãi cất tiếng.

"Vậy là đây bức thư của quá khứ."

Chương 355: Ngày Tàn