Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 356: Độc Ác
"Ta xây ngôi nhà này từ hơn ba trăm năm trước."
"Người viết ta thư này đến từ cùng thời gian."
Lão già vứt lá thư ra sau lưng.
Khói bốc lên.
Bức thư biến mất.
Tay vỗ vỗ vào cột gỗ.
Lão già khẽ cười rồi nói.
"Thưa lão tổ, nếu người đã đọc thư của ta xin người hãy cứu lấy Đại Phàm Lang triều."
"Hãy cứu lấy con cháu của người." Hạ Nguyệt quỳ xuống mà khóc.
Lão già khẽ mỉm cười.
Ánh mắt trìu mến nhìn Hạ Nguyệt.
"Đứng lên đi."
Lão già nói.
"Con xin người hãy cứu lấy nó."
"Cứu lấy Đại Phàm Lang triều."
"Cứu lấy con cháu người."
Hạ Nguyệt vẫn quỳ mà khóc nói.
Lão già vẫn trìu mến.
Nhìn Hạ Nguyệt.
Tay khẽ động.
Không gian biến đổi.
Cả hai người đã ở trong nhà.
Trước một bàn trà.
Đối diện với nhau.
Lão già chậm rãi rót trà.
Một cho mình.
Một cho nàng.
Rồi chậm nói:
"Ta đã từng nhớ rất lâu rồi."
"Ta đã gặp một người phụ nữ rồi sinh con với nàng."
"Ta nhớ rằng."
"Kể từ một cái đêm duy nhất ấy."
"Ta chưa từng gặp lại nàng."
"Chứ đừng nói là con cháu."
Nhìn Hạ Nguyệt quỳ lạy khóc.
Lão già khẽ thở dài.
Rồi lại trìu mến.
"Vậy con tu hành đến đâu rồi."
"Ta nhớ năm đó, cũng từ lâu lắm rồi, ai cũng phải bước những bước đầu tiên."
Hạ Nguyệt vẫn không thôi tiếng khóc.
Lão già ân cần vẫn không nói một lời.
Xong.
Lão già nhìn lên trần nhà.
Nhưng ánh mắt.
Như xa xôi.
Mà cất tiếng nói.
Kể chuyện.
"Ngày xưa có một lão già."
"Vì không tiếc thời gian để tìm một quả nho ngon nhất."
"Lão già ấy đã tốn công làm một vườn nho."
"Lão già ấy tìm đến người chăm sóc nho từ quá khứ."
"Để lại một vườn nho rồi rời đi."
"Người chăm sóc nho không những mang tiếc nối."
"Hơn nữa họ còn xây một ngôi nhà."
"Một ngôi nhà bao la rộng lớn."
"Còn lão già."
"Tuy mắt vẫn nhìn."
"Nhưng tâm sớm quên đi."
"Bẵng đi một cái là mấy trăm năm một hai đời người."
"Cả ngày lẫn đêm chờ, một quả nho ngon đã xuất hiện."
"Khi nó hiện nó óng ánh sắc vàng."
"Tỏa hương thớm không một quả nho nào sánh có."
"Lão già ấy vô cùng kích động." Lão già thoáng cười mà nói.
"Nhưng lại không dám vội vàng."
"Cho công pháp bồi dưỡng nho, người chăm nho nuôi theo pháp đó."
"Thời gian thay đổi."
"Quả nho lớn dần."
"Và giờ."
"Tuy hơi sớm."
"Nhưng nó đã chín."
Lão già nhìn Hạ Nguyệt quỳ lạy khóc mà cười rồi nói.
"Trăm hoa đua nở không bằng một lúa trổ bông."
"Trăm năm chờ đợi giờ phút này cũng tới."
Hạ Nguyệt bỗng giật mình định chạy.
Nhưng vừa định rời đi đầu đã quay lại thôi đi.
Áo quần của nàng bị người mạnh mẽ xé đứt.
Trước khi nhắm mắt nàng chỉ một câu lời nói:
"Cứu lấy ta Đại Phàm Lang Triều."
Khi ta nhắm mắt ta có thể thấy thứ nàng đang thấy.
Khi ta cụp đôi tai ta có thể nghe được thứ nàng đang nghe.
Khi ta đặt tay lên tâm mình ta có thể cảm thấy nỗi thống khổ trong trái tim nàng.
Bầu trời hôm nay thật đẹp quá.
Chẳng biết đã qua bao lâu thời gian.
Trần như nhộng một già lấy một trẻ.
Phơi đôi mông trắng vểnh lên trời.
Nhưng khuôn mặt thì đã lấy nước mắt để rửa lấy.
Lão già khi khoan khoái mà rút ra.
Ngồi im lặng chẳng nói câu gì.
Như bắt đầu vào trạng thái tu luyện.
Bỗng sau một lúc dài lão già lấy tức giận làm chủ một khuôn mặt.
Xông đến nơi Hạ Nguyệt đang ngừng nghỉ.
Trèo lên người mà bóp lấy cổ nàng.
"Ngươi đã mất đi nguyên âm rồi."
Tay thoáng dùng lực hơn.
Đôi mắt trợn mở to.
Hạ Nguyệt giãy giụa vặn vẹo không thở được.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.
Tu vi như thể đã mất.
Nàng giờ như ngươi bình thường.
"Ngươi đã mất đi trinh tiết rồi."
Lão già gầm lên.
Như một con quái vật.
Bỗng.
Lão già giật mình vội nói.
"Ai, ai giờ là hoàng đế của Đại Phàm Lang triều."
"Ai?"
Lão già gầm lên hỏi.
Tay vỗ mạnh tát thẳng vào khuôn mặt đỏ hỏng ấy.
Nước mắt giàn giụa chảy ra từ khóe mắt của người con gái.
Nàng chỉ nhịn vào mà phun ra sáu chữ:
"Tam hoàng tử Hạ Cơ Thời."
Đùng.
Giống như người bị sét đánh.
Lão già đứng lặng.
Đờ ra đấy.
Không nói.
"Khốn nạn."
"Khốn nạn."
"Khốn nạn."
Lão già như điên như dại gầm lên.
Dựng thẳng người nàng lên rồi vỗ đoàng một cái.
Người nàng nát thành thịt vụn.
Máu tươi tung tóe ra khắp nơi.
Nhưng lão già không quan tâm điều ấy.
Vội đi miệng lẩm bẩm.
"Tu vi không được tăng."
"Trăm năm chờ quả quả đã hỏng."
"Khốn nạn."
"Khốn nạn."
"Khốn nạn."
"Ứng mệnh sao."
Lại mơ hồ.
Ở nơi Tuệ Minh Triết.
Hắn lặng ngồi trước ô cửa sổ.
Dưới mặt sàn là chén trà vừa rơi.
Hắn lặng ngồi.
Mà điềm nhiên chẳng nói.
Ngự Lang tông, lão tổ nơi cư trú.
Đứng trước tấm gương.
Lão già như điên như dại mà nhìn vào nó.
Ảnh đối lập của mình trước gương.
"Mở lên, cho ta xem tương lai ấy."
Mặt gương chậm rãi biến hóa.
Biến ra.
Vài dòng chữ nhỏ.
"Sát tổ gốc."
"Tam đế tử."
"Nhân quả kiếm."
"C·hết không ngừng."
"Nghiệt s·ú·c." Lão già sau khi đọc xong những dòng chữ mà gầm lên nói.
Tay đập mạnh đến nát cả tấm gương.
Rồi lại biến mất.
Con sói ngó vào.
Lặng lẽ lau đi chỗ máu trong căn phòng.
Đại Phàm Lang triều, một góc nhỏ.
Một người mỹ phụ ngồi trước một người thiếu niên mà chậm nói.
"Nếu ta ngủ với ngươi thì ngươi sẽ bảo vệ hai mẹ con ta chứ."
Người thiếu niên với cẩm y ngọc lụa nghe vậy thì mỉm cười gật đầu nói.
"Tất nhiên rồi."
Người mỹ phụ chỉ cần như thế thôi gật đầu.
Chậm tháo xuống y phục của mình để lộ ra một thân thể trắng nõn.
Thiếu niên người ấy phóng ra nụ cười d·â·m đãng nhìn mỹ phụ cởi đồ.
Đôi tay của người thiếu niên chậm đến mơn chớn khắp cơ thể.
Nhắm lấy hai đôi mắt mỹ phụ như thể khuất nhục không dám nhìn.
"Nghiệt s·ú·c sao ngươi dám."
Sau những giây phút dài trong nồng cháy.
Một người đàn ông đạp lấy cánh cửa mà lao vào.
Gầm lên những tiếng như con thú.
Tay như búa tạ đánh xuống người.
Người thiếu niên nhẹ nhàng đón lấy đỡ.
Bọc lấy mỹ phụ ở sau lưng như thể là của mình.
Người đàn ông đỏ mắt trong tức giận.
"Tại sao?"
Khi đang nói nước mắt của họ rơi.
Vì quá yêu nên giận là chuyện phải.
Người phụ nữ ban đầu muốn nói.
Nhưng rồi cũng lại thôi.
Ngừng lại mà chẳng dám nhìn.
"Ngươi nói đi."
Người thiếu niên khẽ cười vỗ lấy cái mông trắng nõn nà của người mỹ phụ.
Giật mình.
Cắn răng.
Quay ra nhìn.
Nhưng chẳng dám nhìn vào ánh mắt của người quay đầu đi mà nói.
"Là vì ngươi quá yếu."
"Quá yếu để bảo vệ mọi người."
"Trong loạn thế mạng người như cỏ rác."
"Ngươi đến bản thân còn chẳng lo lấy nổi huống chi là tính người."
Người đàn ông nước mắt rơi như mưa.
Đôi tay nắm lấy chặt.
Mặc dù bị khống chế mà chẳng thoát lấy nổi.
"Vậy ngươi nghĩ là họ có thể bảo vệ được ngươi."
"Bảo vệ được máu mủ chẳng ruột thịt."
Người đàn ông nói theo ý khác.
Người mỹ phụ hiểu.
"Ta chẳng còn cách nào khác."
"Dù là mong manh hi vọng họ có thể bảo vệ được ta."
"Ít nhất mong manh ấy có thể giữ cho ta sống."
"Vậy thì đưa đứa trẻ cho ta đi."
"Đứa trẻ cũng không về nơi này."
Người mỹ phụ nghe vậy cắn răng.
Rồi lắc đầu.
"Đừng lo lắng." Người thiếu niên mỉm cười rồi nói.
"Ta đã hứa bảo vệ cho con ngươi."
"Và vợ ngươi rồi."
Người đàn ông chậm rãi buông tay.
"Ta hi vọng ngươi có thể làm được như nói."
Người đàn ông nắm chặt lấy hai tay.
Mà rời đi.
Trong đêm thanh vắng một đám người chặn tới.
Người đàn ông lặng ngồi dưới gốc cây.
Chậm rút kiếm ra rồi.
"Không ngạc nhiên sao." Một người với bộ áo đen giọng ồm ồm mà hỏi.
Người đàn ông nghe vậy lắc đầu.
"Sớm đã lường tới."
Người áo đen vứt ra vô số bức ảnh giữa người thiếu niên và người mỹ phụ cho người đàn ông xem.
Người đàn ông chỉ nhìn lướt qua mà điềm nhiên chẳng nói gì.