Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 357: Cái Kết
"Thưa thánh thượng, lục môn bỗng dưng như được thần trợ mà vững mạnh."
"Sáu vị tông chủ lành lặn tu vi đều tấn thăng thế đi như thần."
"Rất nhiều tướng sĩ bỗng mất đầu mà c·hết."
Đại tướng quân điềm nhiên hướng tới thánh thượng mà nói.
Tam hoàng tử nghe vậy điềm nhiên.
Gật đầu.
Thừa tướng tuy không hiểu.
Nhưng không nói.
Bỗng có bóng người xuất hiện.
Một lão già.
Với khuôn mặt cau mày.
Tam hoàng tử điềm nhiên nhìn lên.
Rồi lại nhìn xuống.
Cất gọn những giấy tờ cần cất gọn.
Quay lên nhìn lão già mà nói.
"Ngươi cũng giống ta đều là con cờ trong bàn cờ lớn này."
"Khác."
"Là ta biết còn ngươi không."
Nói xong.
Toàn bộ thừa tướng.
Đại tướng quân.
Tam hoàng tử đều mất đầu mà c·h·ế·t.
Ở một nơi xa xa lắm.
Trong một tòa cung điện cao.
Trưởng công chúa đang đánh cờ cùng con gái duy nhất của mình.
Ván cờ.
Đã hết.
Nước mắt của người.
Bỗng rơi.
"Mẹ ơi sao mẹ lại khóc thưa mẹ."
Tiểu công chúa nhìn người khóc mà hỏi.
"Ta khóc vì người thương ta nhất đã c·h·ế·t."
"Ta khóc vì người thương con nhất đã c·h·ế·t rồi."
"Phụ thân hả mẹ?"
Tiểu công chúa hoảng hồn mà nói.
"Phải, mà cũng không."
Trưởng công chúa gật đầu rồi lắc đầu đáp lời.
"Thương ta nhất chỉ có cha con."
"Thương con nhất lại có hai người."
"Ai hả mẹ?"
Tiểu công chúa cất tiếng hỏi.
"Một người thương con nhiều như cha thương con."
"Một người mãi mãi bị trói buộc."
"Bởi trời xanh này."
"Không đổi sắc."
Rơi nước mắt.
Nàng đưa cho con gái một viên thuốc màu.
"Nuốt đi con."
"Người thương con nhất ấy."
"Đã c·h·ế·t rồi."
"Không còn ai có thể bảo vệ được con nữa."
"Người thương ta nhất cũng đã c·h·ế·t."
"Không còn ai có thể bảo vệ ta nữa."
"C·h·ế·t như là vận mệnh không cản được."
"C·h·ế·t sớm hay muộn trung liệt là lựa chọn tốt nhất rồi."
Tiểu công chúa tuôn rơi nước mắt.
Lau nó đi mà kiên cường chẳng ngần ngại gì.
Cả hai người nuốt lấy hai viên thuốc.
Ngọn lửa bốc lên thiêu sạch lấy hai người.
Để rồi khi qua đi.
Như thể hai người.
Chưa từng tồn tại.
Lục môn thế đi như thần.
Đại Phàm Lang triều liên tục bại vong.
Các tướng sĩ cứ thay nhau mất đầu.
Chỉ sau một ngày.
Đại Phàm Lang triều người.
Diệt sạch.
Không ai có thể chạy.
Không người có thể chốn.
Xác người biến mất.
Như thể chẳng tồn tại.
Xác thú đi mất.
Không thấy bóng đâu.
"Không không không không." Một bóng người thiếu nữ ở trên trời gào thét.
"Không phải thế này." Người thiếu nữ nhìn lão già gào thét cất lời.
Đầu rơi mất.
Thây biến đi.
Trời trong sạch.
Chỉ sau một ngày.
Đại Phàm Lang triều.
Diệt sạch.
Lục môn.
Chiến thắng.
Nếu trăm năm sau người ta có lấy đây làm câu chuyện để kể lại.
Thì người ta sẽ kể rằng lục môn tàn ác nhất.
Trăm dân chẳng còn một bóng.
Không người.
Chẳng có sống mà làm nô.
Còn nếu người ta có hỏi về tam hoàng tử đã nghĩ gì vào phút cuối.
Vậy thì đó là buổi gặp mặt với người.
Rằng trời xanh cho đến c·h·ế·t rồi cũng chẳng đổi một sắc.
Phương xa có bóng người chắp tay đứng lặng.
Nơi đây có người ngồi ngắm trời xanh.
Ngự Lang tông.
Phòng tông chủ.
Hùng Bắc đang lặng đứng.
Hai tay chắp sau lưng.
Mắt nhìn về phương xa.
Phương xa ngắm lấy người.
"Ván cờ đã tạm kết thúc."
Miệng người lẩm bẩm.
"Vân nhi con có hiểu không."
Hùng Bắc điềm nhiên nói.
"Năm xong Hạc Phong tông vài vị trưởng lão là diệt sạch."
"Giờ Mộc Thanh tông chỉ để gửi một lời nhắn mà đó là cái c·h·ế·t của hàng tỷ tỷ con người và động vật."
"Con có hiểu lời Mộc Thanh tông đang muốn nói không con."
"Con có hiểu lời Mộc Thanh tông muốn truyền đạt."
Hùng Bắc chỉ điềm nhiên hỏi.
Cũng chẳng mong.
Câu trả lời.
Tôn Vân chỉ lặng người.
Điềm nhiên mà chẳng nói.
Tin nhắn nào mà phải dùng cả tỷ tỷ sinh mạng để đổi lấy.
Mạnh mẽ như thế nào mới có thể làm được chuyện đó đây.
Tôn Vân chỉ lặng người.
Điềm nhiên mà chẳng nói.
Hành lễ rồi rời đi.
Mấy ngày sau kể từ khi lục môn thắng trận.
Lãnh thổ của Đại Phàm Lang triều được chia đều.
Ai ai cũng có thưởng.
Lục môn thực lực ngắn ngủi đại tiến.
Các thế lực khác phất cờ khởi nghĩa.
Họ coi lục môn là đại tặc gian tà.
Họ nói rằng lục môn sở dĩ thần tốc nhanh chóng như thế.
Sáu vị môn chủ sở dĩ tu vi một lần thăng đều như thế.
Là vì có ngoại tặc viện trợ.
Tà môn ở đảo khác.
Chính vì thế.
Các đại thế lực cử hành.
Mười vị Huyền Ngọc cảnh đỉnh phong.
Vô số thế lực quyết chiến với lục môn phái.
Lục môn phái dù mạnh nhưng non trẻ.
Đệ tử dù tấn thăng tu vi nhanh.
Trưởng lão dù phát triển thần tốc.
Nhưng kinh nghiệm còn non kém.
Nào có thể đấu lại với vô số môn phái đã thử qua lửa.
Trong vài ngày lục môn đã bị diệt hết.
Sáu môn phái người bị đồ sạch.
Ngự thú toàn bộ bị chém c·h·ế·t.
Cách những người chiến thắng gọi lục môn phái.
Họ gọi đó là lục phái tà.
Rằng đây là cuộc chiến chính ma.
Rằng chính nghĩa tất thắng.
Ở trong nhà của Tôn Vân mấy ngày sau đó.
Hắn đang nôn thốc nôn tháo vì điều gì.
Vì hắn đã luyện được thuật biến hình trong trí nhớ.
Giả thiên giả địa giả thế nhân.
Hắn lừa gạt hết.
Nhưng những gì hắn thấy.
Như hủy hoại đi tâm trí của hắn.
Thật sao?
Mấy nghìn năm tuổi người.
Hắn nghi hoặc trí nhớ của mình.
Hắn sợ hãi.
Chẵng nhẽ lịch sử lại thay đổi.
Không.
Có lẽ đây mới là thực cơ.
Hắn nghĩ vậy.
Vì giờ hắn đã hiểu ra.
Chuyện quá khứ hắn còn nghi hoặc.
Tại sao kiếp trước Hạ Nguyệt ở trong tông môn.
Là đệ tử của tông chủ Hùng Bắc.
Kiêu hùng của một phương.
Mà lại có thể bị người đơn giản xông vào b·ắ·t· ·c·ó·c.
Mà một vị Huyền Ngọc cảnh đỉnh phong lão tổ của Đại Phàm Lang triều, không nếu theo như trí nhớ thì đã tấn thăng lên Địa Nguyên cảnh tầng đầu tiên có thể thỏa thuận với những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c đấy, mà lại có thể khiến những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c đấy e ngại thỏa hiệp mà trả người.
Giờ hắn đã hiểu.
Cái sự thật thối nát đằng sau nó.
Khác duy nhất sự kiện này trong trí nhớ là mới sự kiện lục môn giáp quốc.
Còn lại đều là âm mưu của trăm năm.
Vườn nho.
Người làm vườn.
Trò đùa gì chứ.
Hạ gia người sinh ra từ đầu đã là âm mưu của người khác rồi.
Tất cả đều đang chờ.
Chờ quả nho lấp lánh.
Và Hạ Nguyệt ra đời.
Từ khi sinh đến khi c·h·ế·t.
Nàng đã là quả nho trong tay người.
Là tài nguyên để tu luyện.
Ma công.
Đấy là hắn phỏng đoán người kia đang tu luyện.
Vì không có loại chính công nào mà độc ác thế cả.
Sao hắn có nhiều suy nghĩ thế.
Sao hắn có nhiều cảm xúc thế.
Liệu có phải hắn không thực sống ngàn năm.
Tôn Vân hắn giờ đang nghi hoặc mọi thứ của hiện tại.
Giả làm con sói để dọn phòng.
Hắn nghe được mọi chuyện.
Hắn thương cho Hạ Nguyệt.
Nhưng không nói nên lời.
Nước mắt hắn lúc đấy.
Không được phép tuôn rơi.
Người hắn coi như em gái.
Giờ đã không còn trên đời.
Nhưng hắn biết có kẻ khác đã được lợi.
Có kẻ khác đã ăn được quả nho trăm năm một người chờ.
Hắn không biết phải thương hay ghét kẻ đấy.
Vì cảm ơn chuyện ma công không thành.
Nhưng ghét thì vì sao.
Mọi thông tin về kẻ đấy.
Như đều biến mất.
Không.
Như ở trước mặt mà chẳng biết.
Như lừa dối mọi người.
Bỗng.
Hắn giật mình.
Hắn nhận ra được.
Ngay trong Ngự Lang tông đây.
Một bàn cờ lớn đã được bày ra và dọn lại từ lâu rồi.
Hắn sợ hãi.
Sợ hãi đến run lên cầm cập.
Hay là phấn khích.
Đến người không thể nào đứng yên.
Đến giờ hắn cũng chẳng biết nữa.
Chẳng biết chuyện hắn có thật sống ngàn năm.