Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Vinh Danh Pháp Sư Vô Tâm, Sự Phân Tích Đáng Kính Trọng
Những tác phẩm văn học hiện nay hay thời xưa, những tác phẩm thu hút được nhiều độc giả người đọc, thường viết theo phong cách để người ta dễ hiểu, dễ đồng cảm với từng nhân vật, từng cuộc đời trong những câu chuyện, trang chữ, như chí phèo này, như lão hạc, những nhân vật chẳng mấy xa lạ gì đối với người dân, tác giả cùng dùng cái nghệ thuật đấy như mọi người ở phần trước, để ta hiểu, ta đồng cảm, ta xúc động với từng nhân vật, cuộc đời và đặc biệt là tam thái tử, một con quỷ đội trong lốt người, một đứa trẻ khát cầu tình yêu thương, chúng ta sẽ tạm chưa đi xa thêm về nhân này ở đây nữa vì chúng ta đã từng phân tích qua về họ rồi.
Sang đến phần mới chúng ta thấy được một điều hoàn toàn đối nghịch, không phải là dài dòng chi tiết, chương đi rất nhanh, như bay trên gió, câu từ ngắn gọn, chỉ có mười mấy chương thôi là đã hết rồi, chắc vậy.
Sang đến phần mới, tác giả đã chọn một con đường mà tiền nhân hiếm có người đi bước, câu từ ngắn gọn nhưng ý nghĩa, có những đoạn có thể viết thành dài dòng ý nghĩa nhưng đều được gói gọn trong một dòng văn, ngắn ngủi.
Câu chuyện bắt đầu là hành trình về quá khứ và kết thúc là lúc người say chợt tỉnh, thốc tháo nôn ra những nghi ngờ.
Câu chuyện bắt đầu và kết thúc, cho chúng ta biết, cung đình chi biến, hoàng cung hắc ám, hoàng gia cố sự, lục môn giáp quốc,...
Câu chuyện bắt đầu và kết thúc, cho chúng ta biết, những gì chúng ta cần biết, cho chúng ta biết, những bí ẩn được cho dấu và kết thúc lại gieo thêm sự nghi ngờ.
Trong phần này có vô số nhân vật và ai cũng xứng đáng để trở thành nhân vật chính, nhưng xứng đáng nhất để trở thành nhân vật chính, phải là tam hoàng tử, Hạ Cơ Thời.
Hạ Cơ Thời là người như thế nào, Hạ Cơ Thời là người trí kế vô song, được Hùng Bắc đánh giá là một chín một mười so với hắn.
Hạ Cơ Thời là người ra sao, Hạ Cơ Thời là kẻ nhất nhất chung tình, cả đời chỉ yêu một người con gái.
Hạ Cơ Thời có lòng dạ ra sao, chẳng rõ, chỉ biết khi bé tuổi nhìn mẹ bị g·iết mà mặt chẳng đổi sắc, giả bệnh cả một đời, cho đến khi ngồi lên vị cao, nhận kẻ g·iết mẹ làm mẫu và phụng hiếu như ruột thịt.
Hạ Cơ Thời có tài trí ra sao, với viết người làm tài năng, toàn bộ triều đình, toàn bộ Đại Phàm Lang Triều từ trên xuống dưới, dù biết dù không, đều là con rối, cỗ máy được lập trình sẵn và diễn theo ý người.
(Đại tướng quân từ lâu nhận ra mình là rối, thừa tướng đến cuối đời mới được người nói rồi hiểu ra.)
Đi sâu vào những cái đấy không phải là chuyện của hôm nay để nói.
Chúng ta sẽ nói đến cái hay nhất mà mới vừa phát hiện được ra.
Một nghê thuật mà tác giả dùng, một nghệ thuật không tên, mà tôi gọi nó, là gương ngàn mặt.
Một tâm gương ngàn mặt, để lấy cái này phản ảnh cho cái kia, tam hoàng tử Hạ Cơ Thời lấy viết người chi tài, viết toàn bộ thiên hạ từ trên xuống dưới, nhưng có lẽ hoặc chưa nhận ra, hoặc đã nhận ra rồi, rằng những người bị viết xuống, giống như mặt gương, đại diện cho một phần nào đấy của con người mình.
Ba mặt gương nổi bật nhất, là ba yếu tố thúc đấy câu chuyện đi, là hoàng đế(Không biết mình muốn gì) là thái tử(Biết mình muốn gì nhưng bị luân thường đạo lý ngăn cản) là văn sĩ(Bị định mệnh dẫn lối).