Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 358: Tôn Vân
"Thưa thầy sao thầy lại bỏ con?" Giọng Tôn Vân vang lên khi hắn tỉnh dậy khỏi sông băng.
Mọi thứ.
Đã không đáng tin.
Đã không thật vậy.
Hắn bị đuổi khỏi tông môn.
Phế bỏ tu vi.
Một phàm nhân bình thường.
Ngay bây giờ đây.
Hắn.
Chỉ có một mình hắn.
"Tại sao ta ở đây?" Khi hắn mở đôi mắt ra một lần nữa.
Hắn lại thấy mình ở nơi khác.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Một giọng nói của thiếu nữ vang lên.
Tôn Vân hắn nhìn thấy.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp.
Với mái tóc đen dài.
Với dáng người cao ráo.
Với khuôn mặt.
Như tạc tượng mà đúc?
"Không thể nào?"
Đến cả Tôn Vân khi nhìn thấy gương mặt ấy còn phải ngỡ ngàng như vậy.
"Xinh đẹp quá."
"Đấy không phải câu nói thích hợp thay cho lời cảm ơn đâu." Người thiếu nữ cũng chẳng có vui mà thay đổi.
Nhìn người đã tỉnh đi chỉnh lại đèn dầu trong phòng.
"Cảm ơn?"
"Vì sao?"
Tôn Vân ngồi dậy nghi hoặc hỏi.
"Lội dưới sông băng người chẳng nhẽ tự lên được đấy." Người thiếu nữ chậm đáp lời.
"Ngươi tên gì?" Tôn Vân đứng bật dậy hỏi.
"Liễu Thanh Hoan." Người thiếu nữ chậm rãi đáp.
Tay đẹp chỉ chỉ nơi dưới đất.
Nơi Tôn Vân hắn đang đứng.
"Lần sau phải quan sát kỹ càng mọi thứ đi công tử ạ."
Tôn Vân hắn vội nhảy bật lại lên giường.
Những mảnh thủy tinh vỡ nơi dưới đất suýt chút nữa hắn giẫm chúng.
"Cảm ơn." Tôn Vân nói.
"Giờ cảm ơn cũng đã muộn rồi." Ném cho Tôn Vân một bộ y phục thiếu nữ chậm đáp.
"Nhanh rời đi." Như ra lệnh.
"Vì sao?" Tôn Vân hỏi.
"Em trai ta sắp về ta không muốn nó hiểu nhầm chuyện gì cả." Thanh Hoan điềm tĩnh đáp.
Đôi mắt u buồn ấy chẳng hiểu sao lại khiến Tôn Vân hắn càng thêm say mê hơn.
Nghe hai chữ em trai Tôn Vân hắn dường như tỉnh mộng.
"Em trai?"
"Vì sao lại sợ hiểu nhầm."
"Ngươi nghĩ bậy." Thiếu nữ bình tĩnh đáp lời.
Cánh cửa nhà bỗng mở lớn.
Có hai người nam nhân đi vào.
Một người.
Như đang khiêng người còn lại.
Thanh Hoan nàng vội chạy ra.
Lớn giọng lo lắng hỏi.
"Ngươi làm sao?"
Thiếu niên đau không nói.
Nam nhân bên cạnh khiêng người thấy vậy thì cất tiếng đáp lời:
"Thanh Tâm hắn bị người ta đánh, chân đau như sắp gãy, máu lại còn chảy nhiều nữa."
"Ngươi câm mồm." Thiếu niên đau như sắp c·hết nghe vậy quay sang người nam nhân kia mà lớn giọng nói.
Người nam nhân kia nghe vậy thì lặng chẳng nói gì.
"Chị." Thanh Tâm khẽ rên lên vì đau đớn nhìn người thiếu nữ xinh đẹp đang vì mình mà lo lắng nói.
Đôi mắt bỗng nhìn ra phía sau.
Nơi Tôn Vân hắn đang đứng.
Lửa giận ngập trời.
Giận đi lên não.
"Khốn kh·iếp."
"Ngươi là ai?"
"Chị, chị bán."
"Không." Cả Tôn Vân lẫn Thanh Hoan nàng đồng loạt lên tiếng giải thích.
"Vậy hắn là ai?" Thiếu niên ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được mà nói.
"Hắn là người mà ta đã cứu ở sông băng." Thanh Hoan nàng giải thích.
Tôn Vân nhìn thấy v·ết t·hương của người thiếu niên thì vội đến.
Người nam nhân bên cạnh định cản thì bị Tôn Vân hắn đẩy ra.
Mạnh mẽ cầm lấy chân mặc người cản.
Quan sát.
"Máu chảy quá nhiều."
"Bị đánh bởi v·ũ k·hí dạng gậy."
"Nhưng rốt cuộc là gậy gì mà có thể gây ra v·ết t·hương như thế."
"Nhưng may mắn nó không sâu."
"Chỉ cần khử trùng rồi băng bó thôi là được."
"Trong nhà có những thứ cần thiết không?"
Tôn Vân hắn quay sang phía Thanh Hoan nàng mà hỏi.
"Có."
Nàng vội nói rồi đi ra sau nhà để lấy đồ.
Rất nhanh nàng chạy ra.
Tôn Vân hắn lập tức nhận lấy đồ.
Nhanh chóng khử trùng rồi băng bó.
Vậy là xong.
"Đấy là một lời cảm ơn đấy." Tôn Vân hắn sau khi làm xong thì quay sang phía Thanh Hoan nàng mà đắc ý nói.
Thanh Hoan cô gái ấy điềm nhiên như không có chuyện gì.
Chỉ nói.
"Vậy ơn đã được trả."
"Huynh đi đâu?" Thái độ của thiếu niên đã tốt lên sau khi được chị kể hết câu chuyện.
"Ta định ra ngoài." Tôn Vân hắn nói.
"Vậy huynh ở lại ăn bữa cơm này, sau đó khi chân ta đã ta sẽ đưa huynh."
"Ta đâu còn là trẻ con." Tôn Vân cười rồi đáp.
"Ai cũng có thể lạc mà." Thiếu niên kia khẽ cười cất tiếng.
Tôn Vân hắn chọn ở lại.
Cơm đã được dọn ra.
Đơn sơ.
Có thêm món thịt.
Tôn Vân nhìn mâm cơm khẽ cau mày.
Thiếu nữ đang dọn cơm điềm nhiên thấy vậy thì chậm nói.
"Xin lỗi nơi đây không phục vụ gan rồng phượng tủy."
Tôn Vân giật mình nghe vậy cười thành tiếng.
Thiếu niên kia cũng cười nhảy lò cò bước vào.
Chậm đỡ người ngồi vào nơi ghế.
"Cảm ơn huynh." Thiếu niên cất tiếng nói.
Cả ba người ngồi xuống.
Ăn cơm.
"Vậy huynh nói huynh đến từ đâu?" Thanh Tâm nhìn Tôn Vân khi bản thân đang nhai cơm nhồm nhoàm mà hỏi.
"Ta." Tôn Vân nói.
"Một nơi xa đây lắm." Rồi chậm rãi đáp.
"Hẳn là huynh đến từ một gia đình giàu có nhỉ?" Thanh Tâm cười rồi nói.
"Giàu có sao."
"Cũng gọi vậy." Tôn Vân điềm tĩnh trả lời.
"Nếu như huynh muốn dừng chân ở nơi đây thì tốt nhất nên sửa lại cái thần của mình đi." Thiếu nữ ăn cơm điềm nhiên nói.
"Ta đâu nói ta sẽ sống ở đây?" Tôn Vân ngạc nhiên hỏi.
"Vậy huynh có nơi về à?" Thanh Hoan điềm nhiên cất lời.
Tôn Vân im lặng.
"Muội với tiểu tiết để ý thật sâu sắc."
"Đấy là kinh nghiệm sống của bọn ta ở chốn này." Thiếu niên Thanh Tâm thấy vậy thì cười đáp lời.
"Đây thay thêm cái này vào." Thanh Tâm sau khi ăn xong thì lò cò nhảy ra tủ quần áo.
Rồi vứt cho Tôn Vân thêm một cái áo khoác ngoài.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Tôn Vân chẳng biết là quên hay nhớ mà quay lại hỏi.
"Người ở nơi nào cũng phải biết nơi đó ra sao chứ." Thanh Tâm cười rồi nói.
"Hai huynh muội đệ thật là bất cẩn."
"Nhỡ ta là k·ẻ g·ian thì sao?" Tôn Vân cười rồi hỏi.
"Kẻ gian thì chúng ta không cho ở."
"Nhưng huynh là vô hại." Thanh Hoan đang rửa bát đàng trong thì vọng ra tiếng nói.
Tôn Vân cười.
"Bất kỳ người đàn ông với hai nắm đấm và đầu óc còn tốt đẹp thì đều phải cảnh giác hết."
"Nhưng ta tin huynh mà." Thanh Tâm nhìn Tôn Vân khẽ cười rồi cất tiếng.
Tôn Vân lại cười.
"Vậy huynh có tài gì?" Thanh Tâm nhìn Tôn Vân cười mà hỏi.
Hai người.
Một người đỡ, một người lò cò đi trên đường.
"Tài cán quyết định giá trị mà." Tôn Vân cười rồi đáp.
Thanh Tâm cười.
Cất tiếng.
"Cũng phải cũng không."
"Huynh thân chắc khỏe."
"Có thể làm ruộng."
"Có thể săn bắt."
"Đâu khó khăn gì."
"Làm ruộng ta nghĩ phải mua đất?" Tôn Vân nhìn Thanh Tâm mà hỏi.
"Không cần phải mua đất đâu."
"Ruộng mà làm huynh làm đâu cũng được."
"Nhưng thành phẩm tạo ra chỉ mình ăn hoặc đổi với thôn xóm thôi."
"Quan phủ không trách à, hơn nữa bạ đâu cũng làm nếu thế thì những gia tộc nhà giàu kia chả xưng bá."
Thanh Tâm khẽ cười.
"Huynh có vẻ đến từ phương xa nhỉ."
"Chứ nơi này thứ này có thể thiếu, thứ kia có thể thiếu."
"Nhưng cái ăn cái uống dù cho là nạn kéo dài trăm năm người dân cũng không thiếu một bữa nào."
"Những thế gia có kỹ thuật."
"Chỉ một vùng nhỏ mà sản xuất một lượng lương thực lớn."
"Chỉ thế thôi đã đủ phạm vi muôn nơi rồi."
"Mở rộng ra quá nhiều thì mất giá."
"Nên những cái mà sản xuất thừa đều cất đi để kho."
Tôn Vân ngạc nhiên.
Trước giờ hắn không để ý đến điều này lắm.
"Thế nên đất rộng lại thừa thãi."
"Huynh muốn làm ruộng ở đâu cũng được."
"Nhưng ruộng làm thì tự lo."
"Không có ai lo hộ được."
"Họ không lấy thuế sao?" Tôn Vân hỏi.
"Huynh nói xem những đồng tiền chúng ta đưa có đáng giá." Thanh Tâm cười rồi đáp.
"Vậy thế là không à?" Tôn Vân nghi hoặc hỏi lại.
Thanh Tâm cười.